Khoảnh khắc thấy bức ảnh, tôi cảm giác toàn thân máu trong người như đông lại. Tôi ngã ngồi xuống sàn, tay cũng đặt vào những mảnh vỡ, máu bắt đầu rỉ ra.
Trong ảnh, Trình Tụng ở sân bóng rổ, phía xa sau lưng là một đang ngồi trên bậc thang. Nụ đỏ mặt đầy ngượng ngùng của khiến tôi không khó để nhận ra đã thích ấy đến nhường nào.
Dù chỉ là một bức ảnh chụp lệch góc với kia.
Còn ấy, sao tôi lại không nhận ra?
Cô ấy tên là Tô Vĩ Ỷ, từng là nhân vật nổi bật nhất trường cấp ba của chúng tôi. Ngày đầu tiên nhập học, hình ảnh của ấy đã lan truyền khắp diễn đàn, ca ngợi là hoa khôi của trường.
Gia thế tốt, học giỏi, tài năng, ngoại hình nổi bật, ấy giống như nữ chính hoàn hảo bước ra từ tiểu thuyết. Nhưng đến kỳ một lớp 11, ấy chuyển trường.
Lý do tôi bị bắt nạt ở trường là vì có gương mặt giống Tô Vĩ Ỷ. Sau khi ấy chuyển đi, những từng ghen tỵ với ấy đã trút mọi bực tức lên tôi.
Tôi không may mắn như Tô Vĩ Ỷ. Tôi chỉ là một học sinh bình thường, nhút nhát và học lực trung bình.
Thậm chí, giáo viên chủ nhiệm từng : "Sao em lại có gương mặt giống học sinh giỏi như mà học hành chẳng gì cả!"
Vậy nên khi bị bắt nạt, tôi chẳng dám với giáo viên, cũng không muốn bố mẹ lo lắng, chỉ có thể âm thầm chịu đựng.
Chuyện đó, trong ký ức của tôi, lại trở thành một chút may mắn nhỏ nhoi.
Bởi nếu không có chuyện đó, Trình Tụng đã không đứng ra giúp tôi trên sân vận , và chúng tôi sẽ không có lần đầu gặp gỡ.
Nhưng giờ đây…
Tôi tấm ảnh trong tay, nước mắt từng giọt lớn rơi xuống nhòe đi màu mực.
Hóa ra, người Trình Tụng là Tô Vĩ Ỷ. Việc giúp tôi trên sân vận ngày đó, có lẽ chỉ vì không thể đứng một gương mặt giống với Tô Vĩ Ỷ bị bắt nạt.
Anh giấu bức ảnh chụp chung với Tô Vĩ Ỷ ở phía sau ảnh của chúng tôi.
Phải chăng suốt bảy năm qua, tôi chỉ là một cái bóng thay thế?
Một cái bóng của Tô Vĩ Ỷ?
Sau khi phát hiện ra bí mật nhỏ ấy, tôi mới nhận ra, hóa ra trong rất nhiều chuyện nhỏ nhặt ngày xưa, đều thấp thoáng bóng dáng của Tô Vĩ Ỷ.
Chẳng hạn, mỗi bó hoa hay vòng tay mà Trình Tụng tặng tôi đều có yếu tố của hạt đậu tương tư. Thậm chí, chủ đề của tiệc đính hôn và lễ cưới của chúng tôi cũng liên quan đến hạt đậu tương tư.
Tôi từng hỏi :
"Chúng ta đâu phải xa, sao mỗi lần tặng hoa đều chọn loại có hạt đậu tương tư?"
Khi đó, Trình Tụng :
"Vì dù chỉ xa em nửa ngày, cũng nhớ em da diết."
Giờ thì tôi đã hiểu, lý do thích tặng tôi hạt đậu tương tư, hẳn là vì Tô Vĩ Ỷ từng hát bài Hồng Đậu trong một tiết mục ở lễ hội trường.
Nghe , trước khi chuyển trường, ấy còn tặng mỗi trong lớp một hạt đậu tương tư kỷ niệm.
Hóa ra, người luôn nhớ nhung không phải tôi, mà là Tô Vĩ Ỷ.
Hoặc ví dụ, từng thích tôi để tóc dài, thích tôi mặc váy giản dị, nền nã.
Một năm nọ, vì trời quá nóng, tôi cắt tóc ngắn ngang vai và đổi sang những bộ trang phục mát mẻ, gọn gàng, phù hợp cho môi trường công sở.
Đây là lần đầu tôi thay đổi diện mạo, đồng nghiệp và bè đều khen trông tôi tươi mới hẳn lên. Vì muốn tạo bất ngờ, tôi còn đặc biệt đến trước công ty Trình Tụng để đợi tan .
Nhưng khi thấy tôi, phản ứng đầu tiên của là kéo tôi né tránh những đồng nghiệp đi cùng.
Anh tôi từ đầu đến chân, rồi nửa nửa thật rằng tôi giống một "bà thím," trông già đi cả chục tuổi. Nhưng ánh mắt và thái độ ghét bỏ ấy, tôi đã thấy rất rõ.
"Tất cả đồng nghiệp và bè đều khen em hợp với tóc ngắn mà!" tôi .
"Đó là người ngoài, họ chỉ lịch sự thôi, em lại tưởng thật à? Chỉ những người thực sự thân thiết với em, mong muốn tốt cho em mới thật."
Vì thế, trong suốt thời gian đó, tôi cảm thấy vô cùng tự ti về ngoại hình của mình. Tôi không ngừng ăn những thực phẩm và uống các loại bổ sung quảng cáo giúp tóc mọc nhanh. Đôi khi còn nghĩ đến việc kéo tóc để nó dài ra sớm hơn.
Bạn thấy sao?