Bảy Năm Chỉ Là [...] – Chương 2

Dần dần, kết hôn như trở thành nỗi ám ảnh của tôi. Vì chuyện này, chúng tôi đã cãi nhau hai lần.

Sau đó, trong một bữa ăn cùng bố mẹ ấy, mẹ Trình Tụng hỏi tôi có dự định kết hôn không.

Tôi gật đầu, rằng đã cân nhắc.

 

Tối hôm ấy, Trình Tụng chiến tranh lạnh với tôi. Bởi ấy biết rõ mẹ mình rất sốt ruột chuyện cưới xin, và tôi lại thừa nhận.

Điều đó khiến mẹ ấy sẽ áp lực, buộc ấy sớm định đoạt chuyện cưới xin.

 

3

 

Tôi quả thật đã đặt hết trái tim mình lên Trình Tụng, bởi từng mang đến cho tôi rất nhiều ấm áp.

Hồi cấp ba, tôi từng bị bắt nạt ở trường. 

 

Trên sân vận , chiếc đồng phục trắng bị tạt nước đến ướt sũng, dính sát vào người, mọi người xung quanh chế giễu.

Chính là người bước ra khỏi đám đông, khoác áo khoác của mình lên người tôi và :

"Để xin phép thầy cho em nghỉ, mau về ký túc thay đồ đi, cẩn thận cảm lạnh."

 

Từ lần đó, chúng tôi gần như không có giao tiếp gì. Sau này, tôi và Trình Tụng không học chung một trường đại học, lại thêm ở cùng một quán ăn nhanh.

Lúc ấy, tôi cảm thấy chúng tôi đúng là định mệnh, như thể số phận đã an bài chúng tôi phải gặp nhau.

 

Có lần, khi đi giao đồ ăn, tôi bị khách quấy rối, và tôi yếu đuối đến mức không dám lên tiếng. 

Một lần nữa, Trình Tụng lại đứng ra giúp tôi.

Cũng vì chuyện đó, bị ông chủ nhà hàng đuổi việc. Chính nhờ việc này, tôi xác nhận rằng mình đã thích Trình Tụng.

 

Tình cảm thầm lặng của tôi dành cho kéo dài đến tận lúc tốt nghiệp đại học. 

 

Tôi sợ mình sẽ không còn cơ hội để ra, nên đã lấy hết dũng khí để tỏ .

Không ngờ, lại trước tôi một bước: "Anh thích em."

 

Khoảnh khắc đó, dù tôi chưa từng trúng vé số, chưa từng thấy chữ "thêm chai nữa" khi mua nước uống, tôi vẫn cảm thấy mình là người may mắn nhất thế gian.

Bởi người tôi thích cũng thích tôi.

 

4

 

Sau khi ở bên nhau, bè xung quanh đều rằng Trình Tụng đối với tôi rất tốt.

 

 Tốt đến từng chi tiết, tốt đến mức độc nhất vô nhị, tốt đến mức chỉ có thể là sâu đậm.

 

, khi nghĩ rằng mình sẽ mất đi sự tốt đẹp đó, tôi hoảng loạn. 

 

Tôi đã cố gắng dùng hôn nhân để giữ ấy lại bên mình.

 

Tôi vẫn nhớ, vào đêm Giáng Sinh, Trình Tụng trở về nhà với vẻ thất thần. Tôi nghĩ rằng gặp khó khăn trong công việc, nên nhẹ nhàng ôm .

Cũng vào đêm ấy, rằng đã nghĩ kỹ và muốn kết hôn với tôi.

 

Giờ nghĩ lại, có lẽ khi ấy Trình Tụng đã biết rằng người mà gọi là " ấy" là không thể. Vì , mới quyết định kết hôn với tôi.

Hóa ra, tôi chỉ là phương án dự phòng, là người chọn để sống tạm bợ cả đời.

 

Khi trở về nhà, tôi những kế hoạch đám cưới bày trên bàn trà, tất cả đều là những thứ tôi đã dành bao nhiêu hy vọng để chuẩn bị.

Nhưng giờ đây, tôi bình thản đến lạ lùng, thông báo trong nhóm với công ty tổ chức tiệc cưới và khách sạn rằng hôn lễ sẽ bị hủy.

 

Trình Tụng không có trong nhóm chat đó. Anh cảm thấy phiền khi phải xác nhận quá nhiều việc mỗi ngày, nên giao toàn bộ cho tôi, người luôn hào hứng những việc ấy. 

 Và , vì thấy phiền, đã rời nhóm.

 

Tôi khẽ nhạt. Nếu tôi không , có lẽ đến ngày cưới mới biết rằng hôn lễ đã bị hủy từ lâu.

 

Tôi đi dạo quanh căn nhà nhỏ mà chúng tôi đã sống chưa đầy hai năm, như thể đang lời tạm biệt. Tay tôi lướt qua từng món đồ mà chúng tôi đã cùng nhau bài trí.

 

Tôi không biết " ấy" là ai, và Trình Tụng đã thích ấy từ khi nào. 

 Nhưng ít nhất, khi chúng tôi dọn vào đây và bài trí ngôi nhà, có lẽ cũng từng mơ về tương lai của chúng tôi.

 

Đầu ngón tay vô chạm vào khung ảnh trên giá, nó rơi xuống đất, vỡ tan thành những mảnh nhỏ. 

 

 Đó là tấm ảnh chụp chung đầu tiên của chúng tôi sau khi bắt đầu nhau. Trong ảnh, tôi rạng rỡ như hoa, còn ánh mắt của Trình Tụng vào ống kính đầy cảm.

 

Tôi suýt chút nữa đã bắt đầu hồi tưởng lại ngày hôm đó, thì phát hiện phía dưới bức ảnh lộ ra một góc của một tấm hình khác. 

 Tôi cúi xuống, gạt bỏ mảnh kính vỡ trên mặt đất, nhặt tấm hình kia lên.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...