Khi chuẩn bị cho lễ cưới, tôi vô nghe thấy chồng sắp cưới với thân của ấy:
"Chỉ sau khi gặp ấy, tôi mới nhận ra bảy năm bên Tống Du chỉ là tạm bợ."
Bạn thân an ủi ta: "Tống Du thích hợp để kết hôn, cứ sống tạm đi."
Sau đó, tôi đã hủy bỏ đám cưới.
Trước đây, là tôi nằng nặc đòi kết hôn. Còn bây giờ... lại trở thành ấy cố gắng níu kéo để kết hôn.
"Nhưng Trình Tụng à, chỉ cần nghĩ đến việc phải sống tạm bợ với cả đời, tôi cảm thấy ghê tởm không chịu nổi!"
1
Sau bữa tiệc đính hôn, Trình Tụng muốn mời riêng nhóm em thân thiết của mình một bữa ăn.
Khi đưa ấy đến dưới nhà hàng, tôi mới nhận ra chai rượu đặt trong cốp xe ấy đã quên mang theo.
Tôi đỗ xe xong, cố ý mang rượu lên cho . Không ngờ lại đúng lúc nghe với đám thân của mình:
"Chỉ sau khi gặp ấy, tôi mới nhận ra bảy năm bên Tống Du chỉ là tạm bợ."
Đám thân an ủi: "Nhưng Tống Du là người thích hợp để kết hôn, cứ sống tạm đi."
Móng tay tôi cắm chặt vào chiếc hộp đựng rượu, cố gắng không bật khóc ngay hành lang đông người qua lại.
Nghe thấy tiếng ghế kéo lê, dường như có người đứng lên đi về phía cửa, tôi vội vàng nép vào phòng bên cạnh, nơi không có ai.
Điện thoại rung, là Trình Tụng gọi.
Khi nghe máy, tôi mới nhận ra giọng mình có bao nhiêu khác lạ. Nhưng ấy không nhận ra, hoặc giả vờ không nhận ra.
"Em , em đi xa chưa? Anh quên lấy rượu trong cốp xe, em có thể quay lại đưa giúp không?"
"Được."
"Cảm ơn em , em."
Cúp máy, tôi khẩy đầy ghê tởm.
Người đàn ông này, tại sao có thể kinh tởm như ? Rõ ràng không tôi, vẫn gọi tôi là "em ," vẫn tôi.
Tôi giao chai rượu cho lễ tân, nhờ họ mang lên giúp.
Về lại xe, tôi như giải thoát, nằm gục xuống vô lăng và bật khóc nức nở.
Khóc xong, tôi bỗng trở nên bình tĩnh lạ thường. Dường như trong lòng tôi đã sớm dự đoán trước mọi chuyện xảy ra hôm nay.
Chỉ là giờ đây, chiếc hộp Pandora mà tôi không dám mở đã bị chính tay tôi mở ra.
Trước đây, tôi từng nghi ngờ, không bao giờ tìm bằng chứng. Tôi còn nghĩ rằng mình thiếu cảm giác an toàn.
Giờ ngẫm lại, chỉ là tôi không muốn thừa nhận thực tại. Thừa nhận rằng người đàn ông đã tôi suốt bảy năm ấy, giờ đây không còn tôi nữa.
2
Người ta giác quan thứ sáu của phụ nữ rất nhạy bén. Tôi cũng không biết từ bao giờ, tôi đã cảm thấy Trình Tụng giấu tôi điều gì đó.
Có nhiều lần, sau khi về nhà, ấy thường ngồi rất lâu trong xe.
Một lần, tôi cờ xuống tầng vứt rác, phát hiện ấy đang ngồi trong xe, ánh sáng từ màn hình điện thoại chiếu lên khuôn mặt, và nụ của ấy hiện rõ ràng.
Khi tôi tiến lại gần, ấy vẫn mang nụ ấy bước xuống xe và ôm tôi vào lòng.
"Anh xem gì mà tươi thế?"
Anh ấy mở khóa điện thoại, hiện ra một đoạn video hài hước mà thân Lư Dữ Thần gửi.
Mọi thứ thật hoàn hảo, sao tôi có thể nghi ngờ ấy ?
Lần khác, tôi phát hiện trên ứng dụng mua sắm, món quà Valentine ấy mua cho tôi lại đặt hàng hai lần.
Tôi hỏi, ấy : "Chọn quà lâu quá nên lỡ đặt nhầm, nhận ra dư một cái thì trả lại rồi."
Thấy tôi vẫn hoài nghi, ấy đưa điện thoại, mở phần lịch sử hoàn tiền.
Quả thật có một đơn hoàn tiền…
Tôi nên tin ấy. Nhưng đây là người luôn kiểm tra hóa đơn kỹ càng mỗi khi ăn ngoài, sao lại không nhận ra món đồ giá cả nghìn tệ bị đặt hai lần?
Ngẫm kỹ lại, có quá nhiều điều đáng ngờ. Nhưng Trình Tụng là người cẩn trọng, tôi lại không thể nắm chút manh mối nào.
Cứ thế, nghi ngờ tôi mất dần cảm giác an toàn. Tôi ngây thơ nghĩ rằng kết hôn sẽ khiến mọi thứ trở nên tốt đẹp.
Dù sao, tôi đã bên ấy bảy năm. Tôi không muốn vì những nghi ngờ và phỏng đoán mà đẩy ấy ngày càng xa mình.
Nhưng khi lần đầu tôi dò ý muốn kết hôn, sự chần chừ của Trình Tụng càng tôi thêm bất an.
Anh ấy luôn có những lý do để giải thích, khiến tôi cảm thấy đề nghị của mình quá vô lý.
Bạn thấy sao?