23
Chu Y Ninh sững lại, nghĩ sẽ nhắc lại chuyện “thử hẹn hò” mà từng , vừa định đáp lời, thì nghe tiếp: “Từ nay đừng gọi là Lục tổng nữa, gọi tên không?”
Nghe , những lời định lại nghẹn trong cổ họng, khẽ mỉm : “Được… Lục Phương Hoài.”
Nụ trên môi càng rạng rỡ hơn, đỡ lấy cánh tay : “Đi thôi, đưa em về.”
Chu Y Ninh gật đầu. Hai người vừa trò chuyện vừa bước ra ngoài.
Nhưng ngay khi Lục Phương Hoài đang dìu chuẩn bị lên xe, thì một giọng quen thuộc vang lên, một bóng dáng cao lớn nhanh chóng chạy tới.
Cố Bắc Đình đứng chắn trước mặt Chu Y Ninh, chằm chằm bàn tay Lục Phương Hoài đang đặt trên cánh tay , sắc mặt sa sầm.
Khi thấy băng trắng quấn ở đầu gối , lập tức cau mày lo lắng:
“Y Ninh, em bị thương à? Không sao chứ? Xin lỗi, dạo này ra ngoài nhiệm vụ, hôm nay mới về nên chưa tìm em .”
Vừa , vừa tự nhiên đưa tay định kéo về phía mình. Lục Phương Hoài thấy lập tức bước lên chắn lại.
“Xin lỗi, Y Ninh cần nghỉ ngơi, tôi phải đưa ấy về trước.”
Nói xong, Lục Phương Hoài định đưa Chu Y Ninh vào xe, lại bị Cố Bắc Đình ngăn lại.
“Không cần, tôi đưa ấy về là .”
Anh vừa vừa định bế lên, Chu Y Ninh đã tránh sang một bên.
Cô Cố Bắc Đình rồi : “Anh vừa mới về chắc còn nhiều việc phải , tôi không muốn mất thời gian của .”
Sau đó quay sang Lục Phương Hoài: “Chúng ta đi thôi.”
Lục Phương Hoài gật đầu, đỡ lên xe.
Cố Bắc Đình chỉ có thể trơ mắt Chu Y Ninh ngồi lên xe của người đàn ông khác, trong lòng vừa không cam tâm vừa u ám.
Anh lập tức hỏi: “Hắn là ai? Hai người đang có quan hệ gì?”
Chu Y Ninh không muốn nhiều: “Chuyện của tôi, hình như chẳng liên quan đến .”
Lục Phương Hoài cũng lên tiếng: “Tôi thích Y Ninh, đang theo đuổi ấy.”
Lời khiến Chu Y Ninh hơi sững người, không phủ nhận.
Sắc mặt Cố Bắc Đình lập tức đen lại, thẳng Lục Phương Hoài, khí thế bức người:
“Y Ninh là vị hôn thê của tôi, lấy tư cách gì để theo đuổi ấy?”
Chu Y Ninh cau mày: “Cố Bắc Đình, hai năm trước chúng ta đã không còn gì với nhau rồi, tôi sớm đã không phải vị hôn thê của .”
Nói xong, không buồn để ý đến nữa.
Lục Phương Hoài cũng không thêm, trực tiếp lái xe rời khỏi bệnh viện.
Cố Bắc Đình đứng bóng xe khuất dần, trong miệng toàn vị đắng.
Suốt đường đi, Chu Y Ninh và Lục Phương Hoài đều im lặng.
Tới cổng ký túc xá đài truyền hình, Lục Phương Hoài mới :
“Y Ninh, tôi biết em từng có một quá khứ, tôi không bận tâm, chỉ mong em cho tôi một cơ hội.”
Đây là lần thứ ba nhắc chuyện này, Chu Y Ninh cũng không thể giả vờ không nghe thấy.
Cô , nhẹ giọng hỏi: “Cho dù tôi từng kết hôn, và suýt nữa tái hôn với cùng một người đàn ông, cũng không để ý sao?”
Lục Phương Hoài lắc đầu: “Tôi không để ý, chỉ cần bây giờ em độc thân là . Y Ninh, tôi thật sự rất thích em.”
Chu Y Ninh trầm ngâm, ra ngoài cửa sổ xe, rồi : “Lục Phương Hoài, để tôi kể nghe một câu chuyện.”
Không chờ trả lời, kể lại toàn bộ chuyện giữa mình và Cố Bắc Đình.
“Ba năm ta theo đuổi tôi, thật sự rất tốt với tôi. Chỉ cần không bận, ngày nào ta cũng đưa đón tôi đi , đến sinh nhật, lễ tết, năm mới… ta đều tặng quà.”
“Rồi tôi dần mềm lòng, tưởng rằng ta thật sự tôi. Nhưng con người như thế lại có thể thản nhiên dối ngay trước mặt tôi, hơn nữa không chỉ một lần.”
“Sau này tôi mới biết, ta có thể tốt với tôi, cũng có thể tốt với những người phụ nữ khác. Tôi không phải người duy nhất.”
“Vì , ngay ngày hai người chuẩn bị tái hôn, tôi đã rời đi và biến mất suốt hai năm.”
Nói xong, trong xe rơi vào im lặng.
Một lúc sau, Chu Y Ninh mới quay lại Lục Phương Hoài:
“Từ đó, tôi dồn hết tâm sức vào công việc, thậm chí không muốn nữa, cũng không muốn kết hôn.
Lục Phương Hoài, với một người như tôi… chắc chắn là đã nghĩ kỹ chưa?”
Nghe những lời này, tim Lục Phương Hoài đau đến chưa từng có.
Anh nắm tay , ánh mắt kiên định: “Tôi biết bây giờ em chưa tin lời tôi, thì tôi sẽ cho em thấy. Em không cần vội trả lời, cứ quan sát tôi, đến khi em hài lòng thì thôi, không?”
“Nếu có chỗ nào tôi chưa đủ tốt, em cứ , tôi sẽ sửa. Dù không kết hôn cũng không sao, tôi không bận tâm. Sau này nếu em muốn dừng lại, tôi sẽ không oán trách.”
Nghĩ một chút, thêm: “Nếu em không tin, ngày mai tôi viết giấy cam kết, ký tên, đóng dấu, đưa cho em giữ. Giấy này có giá trị pháp lý.”
Bạn thấy sao?