17
Thấy , mỉm bước đến, đưa hoa ra: “Y Ninh, tặng em. Sau này, mỗi ngày đều đưa đón em đi nhé?”
Chu Y Ninh không nhận, chỉ cau mày: “Cố Bắc Đình, tôi tưởng hôm qua đã rõ rồi. Sau này đừng xuất hiện nữa. Hơn nữa, tôi không còn thích bách hợp thơm.”
Bàn tay Cố Bắc Đình khựng lại, rồi thu về: “Vậy bây giờ em thích hoa gì? Ngày mai mua cho.”
Chu Y Ninh không đáp, đi thẳng vào đài truyền hình.
Không ngờ vẫn bám theo sau.
Cô khựng bước, định nổi giận thì thấy Nghiêm Lộ từ cửa bước ra: “Cố doanh trưởng, đến rồi à? Mọi thứ cho buổi phỏng vấn đã sẵn sàng, chỉ chờ thôi.”
Lời định lập tức nghẹn lại, khiến rơi vào thế khó xử.
Thông thường, những cuộc phỏng vấn như thế này sẽ diễn ra ở nơi việc hoặc nhà của nhân vật phỏng vấn.
Vậy mà Cố Bắc Đình lại chọn phỏng vấn ở đài truyền hình?
Thấy thắc mắc, chủ giải thích: “Vì muốn gặp em, nên mới chọn địa điểm ở đây.”
Chu Y Ninh liếc một cái, ánh mắt không gợn sóng, rồi quay người bước vào trong, không thêm.
Thấy vẻ thờ ơ ấy, Cố Bắc Đình thoáng buồn.
Nhưng không sao, thời gian còn dài, sẽ không bỏ cuộc.
Ba ngày tiếp theo, ngày nào cũng đứng ở cổng đài đợi .
Ngày thứ hai, bó bách hợp thay bằng hướng dương.
Chuyện này khiến mọi đồng nghiệp trong đài đều biết đến sự hiện diện của .
Điều đó khiến Chu Y Ninh vừa bất lực vừa bực bội.
Cô đã rõ đừng nữa, vẫn cố chấp, khiến tâm trạng ngày càng tệ.
Ba ngày sau, đến ngày phỏng vấn Lục Phương Hoài.
Chu Y Ninh trấn tĩnh lại, chuẩn bị đầy đủ mọi thứ rồi dẫn Tiểu Văn cùng nhóm nhân viên đến công ty Phương Chu Internet.
Vừa đến cổng, Cố Bắc Đình đã bước lên hỏi: “Em định đi phỏng vấn à? Anh đi cùng nhé?”
“Không cần, …”
“Trước đây cũng từng đi cùng em tác nghiệp rồi mà. Yên tâm, chỉ ngồi bên cạnh, sẽ không phiền em.” – Cố Bắc Đình cắt ngang lời , tiếp.
Giờ đây, mặt mũi còn dày hơn cả hai năm trước, khiến Chu Y Ninh cảm thấy vô cùng bức bối.
Cô không nhịn nữa, bật ra: “Cố Bắc Đình, rốt cuộc muốn thế nào? Anh có thể đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa không? Thật sự rất phiền và rất… chán ghét!”
Nụ nơi khóe môi Cố Bắc Đình khựng lại, ánh mắt tối đi:
“Em … em chán ghét ?”
“Đúng. Tôi đã với không biết bao nhiêu lần rồi, chúng ta không còn khả năng đâu.
Anh đừng quấy rầy tôi nữa, không?”
Nói xong, không thèm thêm, dẫn đoàn phỏng vấn lên xe rời đi.
Cố Bắc Đình đứng im tại chỗ, như bị đánh mạnh vào tim, chỉ biết trơ mắt chiếc xe khuất dần.
Ánh mắt lạnh lùng, xa lánh ấy của , như mũi kim đâm thẳng vào lòng . Y Ninh… em thật sự ghét đến sao?
Không biết đã qua bao lâu, mới thất thần quay lại xe, lái thẳng về quân khu.
Chu Y Ninh chẳng bận tâm đến Cố Bắc Đình, cũng cắt ngang lời Tiểu Văn khi định gì đó:
“Đừng hóng hớt nữa. Giờ chỉ nghĩ đến công việc thôi, tôi không chấp nhận bất cứ sai sót nào.”
Tính cách của Lục Phương Hoài, Chu Y Ninh đã phần nào nắm .
Lần này, cho cơ hội, nếu hỏng, chắc chắn sẽ không bao giờ gặp họ lần thứ hai.
Vì , chuyến này chỉ phép thành công, không thất bại.
Đến nơi, họ lễ tân dẫn vào phòng họp. “Phóng viên Chu, Tổng Lục bảo chờ ở đây, ấy sẽ đến ngay.”
Chu Y Ninh gật đầu, rồi chỉ đạo tổ đạo cụ dựng phông, chỉnh ánh sáng. Khi mọi thứ đã sẵn sàng, Lục Phương Hoài bước vào.
Cô hơi khựng lại — lần trước gặp , là một bộ vest chỉn chu, phong thái doanh nhân tinh , lại mang cảm giác xa cách.
Hôm nay, lại mặc nguyên bộ đồ thể thao đen, trông gần gũi hơn, còn có chút trẻ trung.
Bắt gặp ánh ngẩn ngơ của , Lục Phương Hoài mỉm , cúi sát lại:
“Sao thế? Phóng viên Chu đến ngẩn người à? Có phải thấy tôi hôm nay đặc biệt đẹp trai, bị mê hoặc rồi không?”
Chu Y Ninh hoàn hồn, ánh mắt thoáng hiện chút bất lực vẫn giữ nụ :
“Hôm nay, Tổng Lục trông quả thật khác biệt, rất hợp với chủ đề buổi phỏng vấn này.”
Anh gật đầu: “Tất nhiên rồi, bộ này tôi đặc biệt chọn cho hôm nay.”
Môi gần sát tai , hơi thở nóng phả nhẹ lên, tạo nên thứ cảm giác mập mờ khó .
Mấy người xung quanh đều sững sờ, chưa kịp phản ứng.
Chu Y Ninh cố kìm cơn muốn trợn mắt — sao Lục Phương Hoài lúc nào cũng thích trêu chọc thế?
Thôi kệ, giờ việc quan trọng là phỏng vấn, xong rồi chắc cũng chẳng còn dịp tiếp nhiều.
Cô mỉm : “Tổng Lục, mời ngồi, chúng ta bắt đầu ngay bây giờ.”
Cô bảo Tiểu Văn bật máy quay, còn mình ngồi đối diện Lục Phương Hoài, mở máy ghi âm và sổ ghi chép.
Bạn thấy sao?