10
Quan hệ giữa Cố Lâm và Ngô Nhan đang tiến triển nhanh đến mức tôi cũng cảm nhận rõ rệt.
Điều này thể hiện rất rõ qua thời gian tôi ở lại mỗi lần tới bệnh viện thăm ta.
Tuần đầu tiên, mỗi lần tôi tới, Cố Lâm đều níu lấy tôi để trút hết bầu tâm sự.
Không thì than cơm bệnh viện khó nuốt,hoặc kể lể mình bị bệnh tật hành hạ sống dở chết dở.
Lần nào cũng phải dốc bầu tới tận nửa đêm,y như một đứa bé chưa cai sữa, chuyện gì cũng phải kể cho tôi biết.
Trong khi tôi bận tối tăm mặt mũi ở cửa hàng trái cây,đầu óc hoàn toàn không rảnh để nghe mấy lời than phiền đó.
Ngồi bên giường thì ngồi thôi,tai chẳng lọt chút nào,tâm trí đã bay theo đàn nhạn ngoài cửa sổ,nghĩ xem nên tiêu số tiền bồi thường bảo hiểm một trăm năm mươi vạn thế nào,
và tìm cách hợp pháp để chuyển cửa hàng trái cây sang tên mình.
Thấy tôi im re, Cố Lâm lấy tay lay vai tôi:
“Vợ ơi, em có nghe không?
Tên quản lý khốn nạn của đang ép nghỉ việc đấy.
Bảo nếu không đi lại thì sẽ cho nghỉ luôn.”
Tôi hờ hững lặp lại theo:“Nghỉ việc thì tốt mà, tốt quá ấy.”Thái độ lạnh nhạt của tôi khiến ta tự ái.
Anh ta tức giận hất tôi ra.
Tôi loạng choạng, quỳ rạp xuống sàn,vô đập đầu gối vào Ngô Nhan vừa bước vào phòng.
Đầu gối đau nhói,khi kéo váy lên, hai vết đỏ nổi bật trên làn da trắng.
Tức khí dồn lên, tôi vung tay,liên tục tát và cào cấu vào mặt Cố Lâm.
Anh ta đau đến kêu loạn cả lên không đủ sức đẩy tôi ra,vì nửa người dưới vẫn quấn băng, vết thương chưa lành hẳn,chỉ cần cử mạnh là sẽ rách.
Sau khi để lại trên mặt ta hơn chục vết cào rớm máu,tôi liếc mắt ra hiệu cho Ngô Nhan.
Cô ta lập tức hiểu ý, chạy lại kéo tôi ra.
Cố Lâm lúc này giống như một con gà bệnh bị vặt lông, tôi bằng ánh mắt đầy sợ hãi.
Từ hôm đó, thời gian tôi ở bệnh viện ngày càng ít,tần suất tới thăm cũng thưa dần.
Hai tuần sau, tiện đường đi công chuyện, tôi ghé ngang,từ cửa kính bên ngoài phòng bệnh vào,thấy Cố Lâm ôm chầm lấy Ngô Nhan đang thay băng cho ta,tay còn quàng ra sau gáy ta, hôn lên mặt.
Thấy Ngô Nhan không phản kháng, ta càng đà lấn tới.
11
Tay đã bắt đầu luồn vào trong áo người ta.
Tôi lặng lẽ chụp mấy tấm ảnh bằng chứng,rồi giả vờ không thấy gì, nhanh chóng rời khỏi cửa phòng.
Khi về đến nhà,Ngô Nhan đã gửi cho tôi bản cập nhật tiến độ mới.
“Ngủ rồi.”
Tôi đáp lại một câu: “Nhận .”
Cô ta lại nhắn thêm:“Chị ơi, dạo này ta suốt ngày xấu chị.
Nghe mà em chỉ muốn vác gậy phang cho một cái.
Trước đây em không hiểu sao chị lại tuyệt như .
Giờ thì em hiểu chút rồi.
Người đàn ông này vừa keo kiệt vừa ích kỷ, chẳng có tí trách nhiệm nào.”
Tôi nhắc ta:“Không cần bênh tôi.
Cứ giữ đúng vai của mình là .
Cố Lâm không ngu đâu, tính toán còn giỏi hơn ai hết.Tuần này cứ dỗ ta, chiều chuộng hết mức.
Anh ta chửi tôi thì cũng chửi theo,nhất định phải diễn cho ra dáng một ‘tiểu tam’ ghen ghét vợ cả.
Một tuần sau thì là mình có thai,rồi lấy cớ đó bắt ta cưới, nếu không sẽ bỏ.
Bác sĩ ta không có khả năng sinh sản,giờ thứ ta khao khát nhất chính là một đứa con.
Hiểu chưa?”
Ngô Nhan trả lời:
“Rõ rồi chị.
Chị cứ yên tâm, em việc chuyên nghiệp lắm.”
Một tuần trôi qua rất nhanh.
Vị trí của Ngô Nhan trong lòng Cố Lâm ngày càng cao.
Bất kể tôi chuyện gì, ta cũng kéo sang chuyện của Ngô Nhan.
Thậm chí còn chủ đề nghị tôi tăng lương cho ta:
“Vợ này, em trả cho Nhan Nhan bao nhiêu một tháng ?
Anh thấy con bé này vất vả quá.
Ngày đêm chăm sóc , lo toan đủ thứ.
Những việc này vốn dĩ em phải , ấy đã giúp em rất nhiều rồi.
Em đừng để người ta thiệt thòi nhé.”
Tôi khẽ, trong lòng nghĩ,ban ngày hầu hạ , ban đêm còn phải ngủ cùng ,vừa trâu ngựa vừa gà vịt, đúng là không dễ.
Nhưng cũng đừng thấy áy náy cho ta,vì mười lăm vạn tiền lương một tháng của Ngô Nhan, toàn bộ trừ từ tài sản của .
Cửa hàng trái cây, tôi đã nhờ luật sư thủ tục chia tài sản.
Rồi lấy lý do kinh doanh thua lỗ, sắp sản để bán rẻ cho một người tin cậy.
Bạn thấy sao?