Bẫy Ly Hôn – Chương 5

Dù đã nhiều năm không liên lạc, cảm xưa cũng phai nhạt, khi tiếp đãi tôi, ấy vẫn rất nhiệt .

Giao tiếp giữa người trưởng thành vốn dĩ là sự trao đổi lợi ích và giá trị.

Chúng tôi có một nhóm học chung, ấy thường xuyên đăng lên đó những vụ ly hôn điển hình.

Trước đây tôi thấy mấy chuyện ấy đầy kịch tính, khi áp vào trải nghiệm kiếp trước của mình, lại chẳng còn thấy kịch nữa.

Thậm chí, tôi còn tự tin rằng mình đủ sức lên trang nhất trên WeChat của họ.

Bước vào văn phòng của ấy, bảo trợ lý rót cho tôi một tách trà nóng.

Tôi đi thẳng vào vấn đề:“Chồng tớ bị tàn phế rồi.Làm thế nào để bắt ta ra đi tay trắng?”

Quả không hổ là luật sư từng trải qua nhiều vụ lớn.

Trước cách mở đầu quá thẳng thắn và có vẻ chẳng màng đạo đức của tôi, ấy không hề tỏ ra quá sốc.

Chỉ bảo tôi kể chi tiết trạng hôn nhân và tài sản.

Sau khi tôi xong cụ thể mọi chuyện, ấy im lặng một lúc.

Suy nghĩ chốc lát, mỉm kèm chút áy náy:

“Thục Ý, huống này của cậu, e rằng vụ ly hôn sẽ khó mà thắng đẹp.

Chồng cậu là người khuyết tật, hiện đang thuộc nhóm yếu thế.

Hơn nữa, trong hôn nhân ta không có lỗi rõ ràng.

Cho dù thắng kiện, nhiều nhất cũng chỉ xử cho ly hôn, về tài sản thì cậu không chiếm ưu thế, tòa thậm chí còn có thể xử chia nhiều hơn cho chồng cậu.”

Tôi thắc mắc hỏi:

“Ý cậu là, phải khiến ta chủ phạm lỗi thì mới có khả năng bắt ta ra đi tay trắng đúng không?”

“Không, không nhất định phải phạm lỗi.

Chỉ cần chứng minh quan hệ vợ chồng đã rạn nứt.

Tớ khuyên cậu nên tách ra sống riêng với chồng trước.

Nhưng thời gian ly thân phải đủ một năm.

Trong thời gian đó, không có nhiều tương tác cảm, nếu có thì cũng phải thể hiện rõ là cảm đã đổ vỡ.”

Tôi bất lực lắc đầu:

“Không thể chờ lâu như .

Lâu quá.

Còn cách nào nhanh hơn không?”

Luật sư Lưu đưa cho tôi một tấm danh thiếp:

“Xin lỗi, trừ khi cả hai bên đều đồng ý ly hôn, nếu không thì trường hợp này thật sự khó mà nhanh.

Đây là danh thiếp của một người tớ.

Cậu thử tìm ấy xem sao.”

Trong ánh mắt đầy thắc mắc của tôi, ấy đưa cho tôi tấm danh thiếp của một quản lý tại một trung tâm mai mối, rồi trao cho tôi ánh đầy hàm ý.

Tôi lập tức hiểu ra.

8

Đã , đường chính không thông, thì tôi đi đường vòng.

Tôi tìm đến trung tâm mai mối ấy.

Sau khi rõ ý định, mọi chuyện nhanh chóng có tiến triển.

Chị Hồng – người phụ trách – đặt một xấp hồ sơ trước mặt tôi, hai tay thoải mái vắt lên tay ghế, giọng đầy hứng thú:

“Lần đầu tiên tôi thấy có vợ chủ tìm bồ nhí cho chồng.

Cô đúng là nhân tài đấy.”

Tôi gượng, nhanh chóng chọn trúng một người trong đống hồ sơ.

Theo lời chị Hồng:

“Người này là một ‘con ba’ có tiếng, là hội viên siêu cấp của chỗ chúng tôi,

một lòng muốn câu đại gia độc thân.

Chồng phải ‘đóng gói’ lại cho thật chỉnh chu, nếu không thì chẳng lọt vào mắt ta đâu.”

Người phụ nữ trong ảnh có mái tóc xoăn ngang vai, với kiểu mái Pháp thời thượng.

Trang điểm tinh tế không sắc lạnh.

Nụ dịu dàng như nước, bên má phải còn có một lúm đồng tiền nhỏ.

Đúng kiểu gương mặt trong mơ của Cố Lâm.

Tôi ghi lại số điện thoại của ta, rồi lập tức bấm gọi.

tên là Ngô Nhan, 27 tuổi, chưa kết hôn, thất nghiệp.

Tôi hẹn gặp ở quán cà phê dưới tầng bệnh viện.

Cô ta mặc một chiếc váy hồng tay bồng ôm sát, đi giày cao gót mũi nhọn màu trắng.

Khuôn mặt ngọt ngào dịu dàng, toàn thân tỏa ra mùi nước hoa rẻ tiền nồng ngấy,
đậm đến mức như ngấm vào từng sợi tóc.

Khi bước đi, vòng eo khẽ lắc, thu hút không ít ánh mắt của khách trong quán.

Đừng đàn ông, ngay cả tôi cũng có chút choáng váng.

Cô ta ngồi xuống, tôi lập tức đưa món quà là chiếc túi hàng hiệu mà mình đã chuẩn bị.

Nhìn phản ứng thì có thể đoán, đám đàn ông lớn tuổi trước đây chẳng cho ta thứ gì ra hồn.

Một chiếc túi bản cơ bản thôi mà đã khiến nàng phấn khích nắm chặt tay tôi:

“Chị ơi, chị tốt quá!

Tuy em không thích con , em sẵn sàng thử thay đổi giới tính vì chị.”

ĐỌC TIẾP : https://vivutruyen.net/bay-ly-hon/chuong-6

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...