Anh mỉm với vẻ mặt thờ ơ và hỏi tôi: “Chuyện này có gì mà phải lo lắng?”
Dường như luôn có chuẩn bị kỹ lưỡng cho tất cả mọi chuyện.
Nhưng bây giờ, lại đang lo lắng. Tôi không biết nguyên nhân của việc này, cũng không có thời gian tìm hiểu, bởi vì Cố Gia Nam vẻ mặt lạnh nhạt tôi gật đầu, sau đó ôm Tần Dĩ Vi còn đang say rượu, xoay người rời đi.
Đó là lần cuối cùng tôi và Cố Gia Nam gặp nhau.
7
Tần Dĩ Vi không bao giờ tới tìm tôi nữa.
Có lẽ ấy đã bị người nhà dậy dỗ, hoặc có lẽ Cố Gia Nam dặn dò, cũng có thể ấy thật sự quá bận rộn.
Cô ấy đã tốt nghiệp, đám cưới của ấy và Cố Gia Nam lên trang nhất tạp chí tài chính kinh tế. Một đám cưới xa hoa, lộng lẫy như có lẽ là niềm mơ ước của mọi .
Cho dù tôi không muốn để ý thì vẫn bị tất cả thông tin rầm rộ đó đập vào mắt.
Thời gian trôi qua, tôi đã bán hầu hết các quán bar, chỉ để lại một quán kinh doanh tốt nhất ở trung tâm thành phố, đó là quán bar đầu tiên tôi mở.
Tống Tống thở dài hỏi tôi, đã không còn, chẳng nhẽ ngay cả tiền cũng không muốn kiếm nữa sao?
Tôi , năm đó khi ở cùng Cố Gia Nam, tôi chính là người cuồng công việc nổi tiếng, số tiền kiếm cũng đủ để tôi phung phí đến cuối đời.
Khi đó tôi cố gắng việc, kỳ thật là có một hy vọng xa vời. Có lẽ một ngày nào đó tôi có thể đạt tiêu chuẩn. Nhưng hiện tại, tôi mệt rồi và chỉ muốn nghỉ ngơi.
Tôi ở lại trong quán bar của mình, cuộc sống cứ thế trôi qua một cách yên bình. Thỉnh thoảng có lúc thấy tin tức về Cố Gia Nam trên TV và báo chí, tôi lại sinh ra một loại cảm giác không chân thật, dường như mọi chuyện đã xảy ra ở thế kỷ trước.
Cố Gia Nam và Tần Dĩ Vi đôi lứa xứng đôi, sống với nhau rất hạnh phúc. Bọn họ cùng nhau tham dự các bữa tiệc, tham gia gặp mặt bè và tiếp nhận phỏng vấn của báo chí.
Tôi đã xem qua một bài phỏng vấn bọn họ, tôi cũng quên mất tiêu đề của bài báo đó là gì. Đại khái là có người tìm trong nghèo khó, cũng có người có thể tìm qua các cuộc hôn nhân thương mại.
Quả thật cũng có lúc tôi nghĩ tới việc khỏi thành phố A. Điều đó không hề khoa trương, tôi chỉ muốn thay đổi cuộc sống của mình ở một thành phố. Nhưng sau khi du lịch một vòng quanh các thành phố khác, tôi phát hiện vẫn là sống ở thành phố A thích nhất.
Tôi đã quen với khí hậu, độ ẩm, đồ ăn và cả giao thông của thành phố này… Càng lớn tuổi, việc thay đổi càng không dễ dàng với tôi.
Tôi hạ quyết tâm là lần tôi và Tống Tống cùng ăn cơm, ấy với tôi Tần Dĩ Vi mang thai rồi.
Cô ấy cẩn thận quan sát vẻ mặt của tôi rồi thở dài: “Buông bỏ đi, Lưu Tô. Tuần trước, Cố Gia Nam đã mua một viên kim cương thô từ phòng đấu giá của nhà tớ với giá chín chữ số..”
“Chúng tớ đều cho rằng ấy muốn sưu tập nên hỏi ấy định xử lý viên kim cương thô này như thế nào. Không ngờ ấy nở nụ , rằng vợ ấy thích màu xanh lá cây nhất, và dứa con sắp sinh của ấy cầm tinh con lợn. Anh ấy muốn tìm người điêu khắc khối kim cương màu này thành một con lợn con, đưa cho vợ ấy chơi.”
Tôi dửng dưng mỉm nghe rồi thản nhiên phụ họa: “Thật là một đáng ghen tị”.
Tống Tống cố chịu đựng, cuối cùng cũng không lên tiếng khuyên bảo gì tôi mà chỉ thở dài.
Mấy tháng sau vô tôi thấy Tần Dĩ Vi và Cố Gia Nam. Thành phố A nhỏ cũng không nhỏ, lớn cũng không lớn. Trong siêu thị, Cố Gia Nam đẩy xe đẩy, bộ dáng giản dị hiếm thấy. Tần Dĩ Vi đứng ở bên cạnh ấy, có vẻ ấy sắp sinh rồi, bụng đã lộ rõ, vẻ mặt trẻ con đã trở nên dịu dàng và đoan trang.
Họ đang cùng nhau chọn đồ dùng gia đình. Tôi đẩy xe đẩy của mình, xoay người tránh đi.
Khi đang xách túi lớn, túi nhỏ xuống hầm gửi xe, tôi bị ngã. Lòng bàn tay và đầu gối đau rát, đồ đạc linh tinh rơi đầy đất. Một đôi nhân trẻ tuổi giúp tôi nhặt đồ lên, sau đó nâng tôi dậy, hỏi tôi có cần giúp đỡ hay không.
Tôi lịch sự cảm ơn, sau đó trả lời rằng tôi không sao.
Tôi tự lái xe về nhà, hôm đó tắc đường, có bảy tám cây số mà tôi mất gần một giờ. Lúc về đến nhà trời đã tối, trong nhà tối om. Tôi không bật đèn, mò mẫm đem đồ trong tay thả ngay cửa ra vào, sau đó khập khiễng lần mò đến sô pha.
Tôi thực sự không nghĩ gì cả, chỉ lặng lẽ ngẩn người trong bóng tối. Và rồi không biết từ khi nào, tôi ngủ thiếp đi.
Lúc tỉnh lại trong căn phòng tối đen, giống như toàn bộ thế giới chỉ còn lại một mình tôi. Xung quanh yên tĩnh, vắng lặng chỉ có thể nghe thấy nhịp tim của chính mình, tôi hoảng hốt đưa tay cầm điện thoại di , mở ra , thì ra mới 22:53.
Thì ra mới có một lúc như .
Tôi ngồi trong bóng tối, đột nhiên rộ lên. Chính giây phút đó, tôi quyết định rời đi.
Sau khi quyết định xong, tôi thu dọn đồ đạc và sắp xếp nhanh chóng. Tôi đã sẵn sàng để di cư ra nước ngoài.
Tôi bán quán bar cuối cùng, tất cả tài sản cố định đã xử lý thỏa đáng. Đồ đạc cái gì có thể mang đi tôi đều mang đi, cái gì không thể mang đi thì tôi quyên tặng.
Tôi lặng lẽ xử lý mọi chuyện, cuối cùng chỉ có Tống Tống đến tiễn tôi ở sân bay.
Cô ấy rưng rưng nước mắt, với tôi: “Được rồi.”
Tôi mỉm dịu dàng, trả lời: “Được.”
Bạn thấy sao?