Nhưng Tần Dĩ Vi nhất định là đã hiểu lầm. Cô ấy ngẩn người, vẫn lịch sự trả lời câu hỏi của tôi: “Anh ấy đi bàn chuyện ăn, em cảm thấy buồn chán nên lén lút trốn ra ngoài một mình.”
Tôi dừng lại một chút rồi : “Hay là về sớm chút đi, buổi tối không an toàn đâu.”
Cô ấy gật đầu, sau đó đứng tại chỗ, răng trên cắn môi dưới, có vẻ muốn hỏi cái gì đó không biết mở miệng thế nào.
Thật sự tuổi ấy còn trẻ nên không thể giấu chuyện gì. Tôi thấy ấy như , không đành lòng thở dài hỏi: “Cô có chuyện gì muốn hỏi tôi sao?”
Cô ấy liếc tôi rất nhanh, sau đó xấu hổ hỏi: “Chị và Gia Nam còn hẹn hò không? Em đã nghe kể về câu chuyên của hai người, thật sự nó rất lãng mạn.”
Thành thật mà , tôi đã từng tiếp với rất nhiều người, đủ các thành phần, với câu hỏi của Tần Dĩ Vi lúc này, tôi cũng không biết nên ứng phó như thế nào.
Có lẽ vẻ mặt suy tư của tôi đã khiến ấy hiểu lầm. Tần Dĩ vi luống cuống tay chân, vội vàng giải thích với tôi: “Em không có ý gì khác, giữa em và Gia Nam chỉ là đám cưới thương mại mà thôi. Trong những gia đình như chúng em, việc ấy có người khác ở bên ngoài là rất bình thường.”
Dừng một chút, ấy giấu đầu hở đuôi bổ sung thêm một câu: “Em rất thích ấy.”
Câu này thật sự cho tôi bất ngờ, tôi vẫn với ấy: “Cố Gia Nam sẽ không như đâu.”
Tần Dĩ Vi nghi hoặc tôi, tôi mỉm lại ấy. Có lẽ Tần Dĩ Vi vốn không biết, Cố Gia Nam sẽ không bao giờ ngoại , càng không có chuyện bao nuôi nhân ở bên ngoài. Anh không chỉ mắc chứng bệnh sạch sẽ nghiêm trọng, mà sự do dự, chần chừ của cha đã khiến thời thơ ấu của vô cùng đau khổ. Anh sẽ không bao giờ để mình trở thành người như ông ta.
Nếu đã lựa chọn kết hôn, sẽ luôn chung thủy với người vợ tương lai của mình. Anh vốn là người coi trọng gia đình như .
Cuối cùng trước khi chia tay, tôi do dự một chút rồi vẫn dặn dò Tần Dĩ Vi: “Chuyện hôm nay gặp tôi, đừng cho Cố Gia Nam biết không?”
Ánh mắt Tần Dĩ Vi có chút nghi hoặc, vẫn ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.
Nhưng rốt cuộc, tôi vẫn bồn chồn. Trở lại khách sạn, tôi bắt đầu thu dọn, sắp xếp lại hành lý. Mới thu dọn một nửa thì có người đến gõ cửa, Đó là nhân viên phục vụ khách sạn, ta lịch sự đưa đồ trong tay cho tôi: “Cô Vệ, có người nhờ tôi đưa thuốc khử trùng và thuốc trị vết thương cho .”
Tôi kinh ngạc nhận lấy.
Tôi tin rằng không phải Tần Dĩ Vi cố ý cho Cố Gia Nam biết tôi ở đây. Chỉ là tuổi ấy còn trẻ, không thể bằng đôi ba câu mà che giấu mọi chuyện, Cố Gia Nam có thể đoán toàn bộ câu chuyện.
Tôi vuốt ve cái túi trong tay, không khỏi thở dài. Anh chịu đưa thuốc cho tôi, chính là đã nhận phần cảm hôm nay tôi giúp Tần Dĩ Vi. Và dù cho rằng sự xuất hiện của tôi ở đào Ladiger không phải là ngẫu nhiên, thì chắc chắn cũng sẽ không truy cứu nữa.
Tôi những hộp thuốc, nhịn không lại thở dài.
6
Có thể là tôi đã giúp đỡ Tần Dĩ Vi ở đảo Ladiger nên ấy tự nhiên coi tôi như người một nhà. Cô ấy thường xuyên đến quán bar của tôi.
Quả thật tôi không chịu nổi sự quấy rầy này. Ở trong mắt người ngoài, Tần Dĩ Vi chỉ là một tiểu thư nhà giàu đơn giản, không có kinh nghiệm cuộc sống.
Còn tôi, Vệ Lưu Tô, lại là một người mười tám tuổi đã lăn lộn trong xã hội. Nếu tôi và Tần Dĩ Vi thân thiết, người bên ngoài chỉ cảm thấy là tôi có mục đích khác nên mới cố ý tiếp cận ấy.
Tần gia hay Cố Gia Nam đều là những người tôi không vào nổi.
Tôi tránh mặt Tần Dĩ Vi một thời gian, tóm lại hàng tuần tôi vẫn phải đến cửa hàng.
Tần Dĩ Vi hỏi có phải tôi đang tránh mặt ấy hay không. Cô ấy mang ánh mắt đơn, ghé nằm dài trên bàn, vươn những ngón tay mảnh khảnh chọc vào lọ hoa thủy tiên đặt trên bàn, vẻ mặt chán nản.
Bối cảnh gia đình của ấy lớn như , từ nhỏ luôn người nhà nâng niu trong lòng bàn tay, tôi không biết vì sao ấy lại tỏ ra chán chường như . Có điều tôi không ghét ấy .
Tôi thở dài, : “Nơi này không phải là nơi nên lui tới. Nếu để cha biết, chắc chắn sẽ rất tức giận.”
Tần Dĩ Vi nghiêng đầu tôi, ấy hỏi tôi: “Lưu Tô, chị biết không? Hoa thủy tiên và quán bar, thật sự không hợp nhau chút nào. Cho dù chị có đặt hoa thủy tiên ở khắp nơi trong nhà hàng, người kia cũng sẽ không hề hay biết tâm sự của chị.”
Tôi ngẩn người.
Lần đầu tiên tôi bày hoa thủy tiên trong nhà hàng, Cố Gia Nam như như không với tôi: “Lưu Tô, ai lại bày hoa thủy tiên trong quán bar?”
Bạn thấy sao?