Chờ một lúc lâu, tôi mới nghe thấy tiếng của . Giọng điệu như như không của Cố Gia Nam hỏi tôi: “Lưu Tô, em biết sau này muốn cưới một có gia thế tương xứng đúng không?”
Trái tim tôi dần dần trùng xuống, lòng bàn tay bởi vì hồi hộp mà đổ đầy mồ hôi cũng dần dần lạnh lại. Cả người tôi như bị ném vào trong một cái rộng lớn không đáy, cứ rơi xuống không ngừng, như rơi vào hư không .
Sự tự mãn trước đó giống như những cái bong bóng đầy màu sắc dưới ánh mặt trời, chỉ bằng một cái chạm nhẹ đã vỡ tan thành từng mảnh.
Nhưng tôi ép mình phải , tôi không biết nụ của mình khó coi đến mức nào, bởi vì ánh mắt của Cố Gia Nam tôi có chút không đành lòng. Tôi : “Vậy thì đến lúc đó em nhất định sẽ tặng một món quà thật lớn để cảm ơn .”
Món quà dù lớn đến đâu, trong mắt Cố Gia Nam cũng nhẹ như lông hồng, có điều ấy cũng nương theo bậc thang tôi dựng cho mình, đi xuống.
Cố Gia Nam to lên, : “Được.”
Tôi biết ơn lòng tốt của dành cho mình vào lúc này. Đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng tôi tỏ với Cố Gia Nam.
Anh chỉ là nhất thời tiện tay giúp đỡ mà thôi, tôi lại coi đó như ơn cứu mạng mà khắc cốt ghi tâm.
Tôi đã hiểu lầm rằng có lẽ thực sự tôi.
Nhưng điều đó không quan trọng, sau này tôi sẽ không bao giờ mắc phải sai lầm ngu ngốc như nữa.
3
Tần Dĩ Vi xuất hiện vào năm thứ năm sau khi tôi tỏ với Cố Gia Nam.
Trong năm năm này, mỗi một trẻ xuất thân trong gia tộc giàu có ở độ tuổi thích hợp kết hôn với Cố Gia Nam đều giống như một “thanh gươm của Damocles”* treo trên đỉnh đầu tôi.
*(Thanh gươm của Damocles” là một thuật ngữ thường người phương Tây sử dụng để chỉ một hiểm nguy hoặc một phán quyết đang cận kề.)
Nhưng khi thanh gươm thực sự chính thức rơi xuống, tôi lại bình tĩnh hơn tôi tưởng rất nhiều.
Thật ra, ngay từ đầu tôi còn không biết, là bè bên cạnh Cố Gia Nam lên tiếng nhắc nhở tôi: “Lưu Tô, Cố Gia Nam gần đây hình như thường xuyên chạy đến thành phố A, nên ý một chút.”
Về sau cũng không ai lên tiếng nhắc nhở tôi nữa, bởi vì tất cả mọi người đều biết, duy nhất Cố Gia Nam công khai thừa nhận, là Vệ Lưu Tô, đã bị thất sủng.
Cô mà tiếp tên là Tần Dĩ Vi, là con duy nhất của Chủ tịch ngân hàng. Cô ấy đang theo học thạc sĩ ở đại học A, vẫn còn ngây thơ hồn nhiên, vô lo vô nghĩ.
Tôi biết Cố Gia Nam và ấy quen biết nhau ở Paris, Pháp.
Đất nước lãng mạn này có vẻ không an toàn lắm, các băng đảng đua xe và trộm cắp hoành hành khắp nơi. Tần Dĩ Vi bị cướp mất túi xách không biết vì sao nhất quyết đuổi theo những tên trộm này không rời.
Cố Gia Nam vì giúp Tần Dĩ Vi đuổi theo lấy lại túi xách bị cướp của ấy, bị tên trộm đ.â.m một nhát vào cánh tay.
Đây chính là câu chuyện quen thuộc, đầy lãng mạn “ hùng cứu mỹ nhân”. Những gì diễn ra tiếp theo là rất hợp lý. Cô ấy cảm ơn, mời Cố Gia Nam ăn cơm, rồi hai người thường xuyên qua lại dần trở nên thân thuộc.
Tôi biết chuyện này, là bởi vì sau khi Cố Gia Nam về nước, tôi thấy vết thương đang kết vảy trên cánh tay . Tôi chạm vào vết sẹo kia và hỏi chuyện gì đã xảy ra, hời hợt kể lại cho tôi biết.
Sau khi giải thích xong, buông bộ đồ ăn trên tay xuống, không gạt tôi mà chỉ lạnh nhạt với tôi: “Lưu Tô, ấy và rất hợp nhau, ba ấy cũng có ý định kết thân với . Nếu như mọi việc thuận lợi, có thể sẽ kết hôn.”
Anh không hết những lời còn lại, tôi hiểu ý là gì.
Tôi cúi đầu giả vờ chăm chút cắt miếng bít tết trên đĩa như không có chuyện gì xảy ra, hai tay run rẩy đến mực không thể dùng sức.
.
Tôi dừng lại, buông d.a.o nĩa trong tay xuống rồi bưng ly rượu vang đỏ bên cạnh lên nhấp một ngụm, sau đó mới ngẩng đầu Cố Gia Nam. Tôi nhớ mình với Cố Gia Nam một cách bình tĩnh, giọng cũng rất bình tĩnh, không hề run rẩy, tôi : “Chúc mừng .”
Cố Gia Nam lặng lẽ tôi, sâu trong mắt hiện lên sự do dự, dừng lại và không gì.
Chuyện của và Tần Dĩ Vi tiến triển rất thuận lợi. Nghe Cố Gia Nam mỗi tuần đều đến trường ấy. Anh và Tần Dĩ Vi cùng nhau đi ăn vặt ở cửa phía Nam của trường, cùng đi leo núi, đánh golf.
Anh đã không liên lạc với tôi trong một thời gian dài. Tôi không nhịn mà đi theo Cố Gia Nam.
Đó là một ngày thứ bảy rất bình thường, thời tiết rất đẹp, Cố Gia Nam cùng Tần Dĩ Vi đi chơi hết tất cả các trò ở công viên giải trí.
Bạn thấy sao?