Bay Khỏi Bầu Trời [...] – Chương 2

2

Vì thế đã giúp tôi một tay.

Giống như vì tò mò, hoặc là vì đột nhiên tâm huyết dâng trào, dạy tôi rất nhiều thủ đoạn kiếm sống. Hoặc có thể đơn giản chỉ là muốn xem một nhỏ nghèo khó, vì muốn thoát khỏi số phận của mình, chỉ với hai bàn tay trắng từ đáy khe núi đi ra, có thể liều mạng đến mức nào. Anh đang một cuộc khảo nghiệm.

Nhưng tôi lại này sinh cảm mất rồi.

Trong một khoảng thời gian rất dài, tôi luôn cho rằng Cố Gia Nam đối với tôi cũng không phải là vô . Vì tại sao ấy lại dành nhiều thời gian và công sức cho tôi như ? Nếu không thì tại sao tôi lại là người duy nhất ở bên cạnh ? Nếu không thì tại sao lại đối xử tốt với tôi như ?

Mỗi giây mỗi phút ở bên cạnh Cố Gia Nam, ý nghĩ này dâng lên không thể kiểm soát và bị tôi cố gắng đè nén xuống vô số lần.

Tôi muốn hỏi Cố Gia Nam xem có thật sự tôi hay không, tôi lại nhút nhát không dám.

Bởi vì Cố Gia Nam đã dạy tôi, vĩnh viễn không bao giờ chuyện mà mình không nắm chắc, trừ khi đã nắm chắc mười phần thành công.

Mà đối với , tôi vĩnh viễn không thể nắm chắc.

Tôi càng không dám đánh cược.

2

Điều thực sự khiến tôi hạ quyết tâm là có một lần Cố Gia Nam bàn chuyện ăn, đó là một vụ ăn rất lớn, đối tác phía bên kia của ấy rất thích tôi, hỏi Cố Gia Nam có thể cho mượn tôi một đêm hay không.

Cố Gia Nam ta với vẻ mặt lạnh lùng, từ chối.

Sau đó đối tác kinh doanh này phô trương rầm rộ bắt cóc tôi ở bãi đỗ xe, còn thứ ta đã muốn thì chưa từng có thứ gì không thể chiếm . Cố Gia Nam muốn vụ ăn này, phải xem thành ý của đến đâu.

Cố Gia Nam không hề bỏ rơi tôi, ngay khi vừa nhận tin tức, vội vàng dẫn người chạy tới hội sở của bên đối tác này.

Khi đạp cửa xông vào, tôi an toàn không có tổn gì, tươi trói gô vị đối tác kia lại, hơn nữa còn chụp rất nhiều ảnh riêng tư của vị đối tác này, để cho ta “cam tâm nguyện” ký tên lên hợp đồng.

Tôi cầm bản hợp đồng trên tay, ngẩng đầu mỉm với Cố Gia Nam, người vẫn đang sững sờ đứng ở cửa sát ý trên mặt còn chưa tan hết: “Anh quên rồi sao, em là do một tay dạy bảo.”

Cố Gia Nam lẳng lẽ tôi, thật lâu sau, khóe môi mới khẽ nhếch lên, nở nụ : “Lưu Tô, em rất giống .”

Con người Cố Gia Nam vốn kiêu ngạo lại tự phụ. Thế nên có lẽ đây là lời khen ngợi cao nhất mà ấy có thể dành cho một người.

Sau đó tôi hỏi Cố Gia Nam, nếu như ngày đó thật sự có chuyện gì xảy ra với tôi, sẽ gì? Anh sẽ gì nếu ngày hôm đó tôi không tự cứu mình và khi mở cửa ra thấy một cảnh tượng đáng xấu hổ, sẽ gì?

Trong đáp án mà tôi dự đoán, Cố Gia Nam đương nhiên sẽ không chút do dự mà bỏ rơi tôi. Chứng bệnh ưa thích sạch sẽ của nghiêm trọng đến mức người thường không thể tưởng tượng .

Nhưng ngày hôm đó, chỉ lẳng lặng tôi, cuối cùng thở dài : “Anh không biết, Lưu Tô, cũng không dám nghĩ.”

Những lời này cho tôi ngây ngẩn cả người, sau đó sinh ra ảo tưởng. Ảo tưởng này càng này càng lớn mạnh, khi cái tên của tôi càng ngày càng xuất hiện thường xuyên bên cạnh Cố Gia Nam dưới sự dung túng của .

Cố Gia Nam khiến tôi nhận ra rằng, tôi không phải là sợi dây tơ hồng phải sống bám vào , tôi có thể tự lập mà không cần . Đó chính là sức mạnh của sự tự tin mà trao cho tôi.

Một người phụ nữ, một người phụ nữ xinh đẹp nổi tiếng với câu chuyện vươn lên chống lại ý trời, lại là người duy nhất mà Cố Gia Nam thừa nhận. Đúng là trong chuyện này không khỏi người ta liên tưởng đến những điều bí ẩn, thần thoại.

Mọi người đều rất hoan nghênh khi gặp mặt tôi, ngay cả việc kinh doanh của tất cả các quán bar cũng phát triển thuận lợi, kiếm rất nhiều tiền.

Khi đó tôi đã nghĩ, một ngày nào đó, tôi sẽ chứng minh cho Cố Gia Nam thấy rằng, tôi không cần giải cứu và tôi là người có thể sát cánh bên cạnh trong cuộc đời này.

Sự tự mãn, ảo tưởng như khiến tôi dần mất đi chừng mực.

Ngày tôi tỏ với Cố Gia Nam là vào sinh nhật hai mươi ba tuổi của tôi. Tôi che giấu sự xấu hổ, để trái tim mong manh của mình chờ mong niềm vui sướng trong sự thấp thỏm bất an mà nghiêm túc, chân thành tỏ với Cố Gia Nam. Tôi : “Cố Gia Nam, em thật sự .”

Tôi vừa ra những lời này, không khí đột nhiên im lặng thật lâu. Ánh mắt Cố Gia Nam sâu thẳm, cần thận đánh giá thật kỹ khuôn mặt đang giả vờ bình tĩnh của tôi.

Từ trước đến nay, tôi luôn đoán không ra suy nghĩ của , lần này cũng nên chỉ có thể chờ đợi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...