Bất Từ Thanh Sơn – Chương 3

4.

 

Ta lau nước mắt, quay đầu lại liền thấy Ôn Yến Xuyên đang đứng, có chút lúng túng lùi về sau nửa bước.

 

"Xin lỗi."

 

Hắn ngẩn người, đi đến bên cạnh ta.

 

"Ta vừa mới biết tin tức của A Ngôn, muốn cho nàng, bây giờ nàng rảnh không?"

 

Ta lắc đầu, rồi lại gật đầu.

 

Hắn đột nhiên bật , dường như có chút bất đắc dĩ.

 

"Nàng khóc sao?"

 

"Không có."

 

"Vào phòng ngủ , ở đây người đông nhiều chuyện."

 

Ta đi theo hắn về phòng ngủ, lại ngăn cản hắn tin tức về Ôn Thanh Ngôn.

 

"Ta đã nhận thư rồi, bây giờ không cần nữa."

 

Hắn lấy ra một chiếc vòng ngọc bích đeo vào tay ta.

 

"Rất đẹp, nàng thích không?"

 

Ta cẩn thận một chút, là chiếc vòng ngọc bích Trữ Tú Các mà ta hằng mong ước.

 

Lúc trước Ôn Thanh Ngôn thấy ta thích chiếc vòng này, nhỏ nhẹ dỗ dành ta: "Chờ ta lĩnh bổng lộc sẽ mua cho nàng."

 

Ngày hôm sau, ta nghe Ôn Thanh Ngôn vì muốn Khúc Tiêu Tiêu vui vẻ, đã đem mấy căn nhà riêng của mình đi cầm đồ để mua đồ cổ thư họa cho nàng ta.

 

Còn ra lời này: "Chỉ cần là thứ Tiêu Tiêu muốn, ta đều sẽ mua cho nàng ấy."

 

Khoảnh khắc đó, ta hiểu rõ ta trong lòng Ôn Thanh Ngôn chỉ là sự tồn tại có cũng mà không có cũng không sao.

 

Ta sờ chiếc vòng, bật .

 

"Cảm ơn, rất đẹp."

 

Ta cúi đầu, lúc đang chăm ngắm chiếc vòng, một mảng màu xanh lam lướt qua trước mắt, cảm giác quen thuộc lạ thường.

 

Ta theo hướng màu xanh lam, là miếng ngọc bội cài bên hông Ôn Yến Xuyên, trên ngọc bội khắc một con cá nhỏ.

 

Nhịp tim hơi ngừng lại.

 

Ngọc bội dường như là của ta.

 

Ta ngẩng đầu thẳng hắn, trong mắt hắn không có cảm nào khác, có lẽ hắn không nhận ra ta.

 

Năm đó ta bị đưa đến từ đường ở nhà tổ diện bích tư quá.

 

Trong từ đường chỉ có một bà cụ trông coi, hàng ngày ta đều phải quét dọn từ đường, thắp hương, dọn dẹp tàn hương.

 

Bà cụ bị câm, chuyện với ta đều dùng ngôn ngữ ký hiệu, ta chỉ có thể mơ hồ hiểu , không còn ai chuyện với ta nữa.

 

Mỗi tối đều phải thắp nến, một mình canh giữ trong từ đường.

 

Từ đường ở chân núi, trên núi thường xuyên có đủ loại âm thanh kỳ quái, ta thường xuyên sợ hãi co rúm lại một góc, không dám nhúc nhích.

 

Cho đến một ngày nọ, đột nhiên có hai tên say xông vào, ánh mắt dâm tà chằm chằm vào ta.

 

"Con nhỏ này đấy, mau bắt lấy nó!"

 

Ta dùng hết sức bình sinh chạy vào trong núi, hai tên phía sau đuổi theo không bỏ.

 

"Xem ngươi chạy bao lâu!"

 

Ta bị vấp vào đá, té xuống đất.

 

Hai tên lớn lao về phía ta, nắm lấy chân ta, dùng sức xé rách y phục.

 

Trong lúc tuyệt vọng, ta từ bỏ giãy giụa chờ chết, đột nhiên một thanh kiếm xuyên qua tên say, trên mặt hắn vẫn còn vẻ mặt hưng phấn trước khi chết.

 

Ta chỉnh lại y phục rách nát, run rẩy lời cảm tạ: "Cảm ơn ngươi, ân nhân."

 

Ta y phục xộc xệch, tóc tai rối bời như quỷ, nước mắt không ngừng rơi.

 

Hắn đeo mặt nạ, đỡ ta dậy.

 

Ta đưa ngọc bội bên mình cho hắn, vô cùng cảm kích: "Ơn cứu mạng, không bao giờ quên."

 

Hắn nhận lấy ngọc bội, xoay người muốn rời đi.

 

Ta đột nhiên phát hiện chân mình bị trật, đau đến mức không đi , chỉ đành cầu cứu lần nữa: "Có thể đỡ ta xuống núi không, ta, ta bị trật chân rồi."

 

Hắn lạnh nhạt "ừm" một tiếng, cõng ta xuống núi.

 

Ta nằm úp trên lưng hắn, ánh trăng chiếu xuống cổ hắn, dường như có một nốt ruồi nhỏ màu đỏ.

 

Ta Ôn Yến Xuyên trong lòng bỗng nhiên vui vẻ hơn nhiều, thì ra hắn là ân nhân cứu mạng của ta.

 

"Ngày kia hồi môn, ta đã xin nghỉ, cùng nàng về nhà mẹ đẻ."

 

Ta ngẩn người tại chỗ, nhỏ giọng "ừm" một tiếng.

 

5.

 

Ngày hồi môn, ta dậy sớm sửa soạn, đeo chiếc vòng ngọc bích Ôn Yến Xuyên tặng cùng hắn trở về Trì phủ.

 

Phụ thân tưởng ta về một mình, nên không ra nghênh đón.

 

Nghe Ôn Yến Xuyên cùng tới, mới xỏ dép vội vàng chạy ra.

 

"Ôn đại nhân, ngài đây là...?"

 

Ôn Yến Xuyên còn chưa lên tiếng, muội muội thứ xuất Trì Kính Thúy đã lên tiếng mỉa mai: "Chắc là đưa đại tỷ về thôi, dù sao ngày thành hôn tân lang bỏ trốn, thật là mất mặt."

 

Ta nắm chặt tay, Ôn Yến Xuyên đột nhiên nắm lấy tay ta.

 

"Nhạc phụ đại nhân, ta cùng phu nhân trở về thăm nhà một lần, sau này sợ không thường xuyên qua lại, dù sao phu nhân phải quán xuyến toàn bộ việc nội trợ của Ôn gia, sẽ rất bận rộn."

 

Phụ thân ngẩn người, lập tức lành.

 

"Hiền tế mau vào thư phòng, Kính Niên đã về rồi, thì đi thăm mẫu thân con trước đi, bà ấy gần đây thân thể không khỏe."

 

Trong lòng lo lắng, ta chạy đến viện của mẫu thân.

 

Muội muội đang ở bên cạnh hầu hạ thuốc thang.

 

"Mẫu thân!"

 

Ta nghẹn ngào, nước mắt tuôn rơi.

 

Mẫu thân tiều tụy nằm trên giường, thấy ta đi vào, mắt sáng lên.

 

"Kính Niên về rồi, mau để mẫu thân cho kỹ."

 

Ta nắm chặt tay bà, tay lạnh ngắt, muội muội ôm lấy ta.

 

"Đều tại mẫu thân lỡ con, nếu không... con cũng sẽ không bị người ta ức hiếp như .

 

"Nếu như lúc trước không đính ước với hắn thì tốt rồi."

 

Ta ngừng thở một chút, đột nhiên nhớ tới lần đầu gặp Ôn Thanh Ngôn, lúc đó đang ở hội đèn lồng, hắn liên tục đối thơ với ta, cuối cùng hắn thắng, lấy đi đèn lồng, còn ta bị tài hoa của hắn hấp dẫn.

 

Sau đó ta đến chùa cầu phúc cho mẫu thân, cờ để Ôn Thanh Ngôn nghe , hắn mời danh y Giang Nam đến xem bệnh cho mẫu thân.

 

Danh y Giang Nam vẫn luôn không tìm thấy tung tích, không biết hắn đã tốn bao nhiêu công sức.

 

Trong lòng ta vô cùng cảm kích, dần dần có hảo cảm với hắn.

 

Vì bệnh của mẫu thân, hắn thậm chí còn dùng máu của mình sao chép kinh Phật rồi đưa cho ta.

 

"Đem cúng ở chùa, sẽ nhanh chóng khỏi bệnh thôi, Kính Niên đừng quá lo lắng, còn có ta mà."

 

Sau đó, hắn đích thân đến cửa cầu thân, ta tự mình đồng ý.

 

Khi đó ta không biết hắn còn có một Khúc Tiêu Tiêu hắn hết mực sủng ái, mà chỉ ngày đêm nhớ mong hắn.

 

Lúc bị đưa đến từ đường diện bích tư quá, hắn cũng từng lén lút đến gặp ta.

 

"Kính Niên, là ta quá , nàng cũng không thể ra tay với Tiêu Tiêu, nàng ấy... thôi, đừng nhắc đến nàng ấy nữa, ta mang đến một ít y phục và điểm tâm, nàng ở đây chắc chắn là ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, ta còn để lại hai ám vệ bảo vệ nàng, nàng nhất định sẽ bình an vô sự."

 

Ta vừa vừa hận hắn, dây dưa rất lâu, cho đến ngày thành hôn hắn bỏ trốn.

 

Một cảm khó tả lan tràn trong lòng.

 

Ta dần dần hiểu ra, kỳ thực hắn Khúc Tiêu Tiêu hơn ta, mà mục đích của nàng ta cũng đã đạt , để ta thấy rõ vị trí của mình.

 

Ta hoàn hồn, : "Không sao đâu mẫu thân, con vẫn ổn."

 

Đột nhiên một nha hoàn quỳ sụp xuống trước mặt ta, toàn thân run rẩy không ngừng.

 

"Làm sao ?"

 

Nàng ta nước mắt đầm đìa, là nha hoàn trong phòng ta —— Hổ Phách.

 

"Nô tỳ, nô tỳ..."

 

Ta gọi nàng ta ra ngoài, Hổ Phách quỳ trên mặt đất không chịu đứng dậy.

 

"Tiểu thư, ta, là ta có lỗi với người, lúc trước gia uống say, tưởng ta là người, đã... cầu xin tiểu thư trách ."

 

Ta choáng váng, khổ, hoàn toàn hết hy vọng với Ôn Thanh Ngôn.

 

"Vậy ngươi muốn di nương hay là...?"

 

Nàng ta cúi đầu, miệng không ngừng lẩm bẩm: "Nô tỳ, nô tỳ."

 

Ta ngăn nàng ta lại, hiểu ý nàng ta, dù sao di nương cũng là chủ tử, không còn là nô tỳ nữa.

 

"Nếu đã như , chờ Ôn Thanh Ngôn trở về sẽ nâng ngươi di nương, còn ta gả cho huynh trưởng của hắn, sau này gia đều là Ôn Yến Xuyên, biết chưa?"

 

Ta đứng vững lại, ngẩng đầu thấy Ôn Yến Xuyên đang đứng cách đó không xa.

 

"Chàng, sao lại đến đây?"

 

Hắn hình như đã nghe thấy hết?

 

Trong lòng run lên.

 

Khóe miệng hắn nở nụ ôn hòa: "Đến thăm nhạc mẫu, ta nghe về bệnh của nhạc mẫu, đã phái người đi mời Trần thái y."

 

Năm xưa danh y Giang Nam cũng từng , bệnh này Trần thái y thời trung niên đã từng chữa trị cho nương nương trong cung, có lẽ ông ấy có thể chữa .

 

Ta tìm mọi cách, không ai chịu giúp ta, ngay cả Ôn Thanh Ngôn cũng không có quan hệ này.

 

Không ngờ hắn lại có.

 

Ôn Yến Xuyên nắm lấy tay ta, nhẹ giọng : "Cùng đi xem thử, không cần lo lắng cho Trần thái y, ông ấy là ngoại tổ phụ của ta."

 

Một sợi dây trong đầu đứt phựt.

 

Thì ra...

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...