Bát Thập Bát Phật [...] – Chương 8

15.

Tối hôm đó, tôi nằm trên giường không thể ngủ lại nữa.

Đến khoảng bốn năm giờ, trời dần sáng lên, tôi biết rằng nữ quỷ Mạc Xuân Lan chắc chắn sẽ không đến nữa..

Khi đồng đồ điểm sáu giờ sáng, tôi ngồi dậy, thu dọn đồ đạc và tìm xe đi đến thôn Bắc Đầu.

Sau khi hỏi thăm xung quanh, tôi mới biết trong thôn vẫn còn một gia đình họ Mạc.

Tôi hỏi ta có biết ở đây có vị già làng nào họ Mạc trước đây bảo tiêu không, kết quả ta , đó chính là ông cố của ta.

Tôi hỏi ấy có nghe đến tên Mạc Xuân Lan bao giờ không?

Anh ta hình như ấy là con của người bảo tiêu kia.

Năm xưa hạn hán, thôn dân ở đây đều sống không nổi, ông cố của ta không còn cách nào khác phải bán con sang một nhà giàu ở An Huy, hy vọng ấy ở đó còn có cơm ăn.

Nhưng sau này nghe ấy lại g.i.ế.t người, khiến cho nhà họ Mạc nhiều năm liền ở trong thôn không dám ngẩng cao đầu.

Tôi với ta, hũ tro cốt trong tay tôi là của Mạc Xuân Lan, tôi còn với ta Mạc Xuân Lan thực ra là bị oan uổng, hung thủ g.i.ế.t người khi xưa không phải là ấy. Bây giờ tôi hy vọng có thể chôn Mạc Xuân Lan về mộ tổ, không biết hay không?

Người đàn ông gãi đầu rằng con đã lấy chồng thì không thể trở về mộ tổ nữa.

Tôi , lấy ra bao lì xì đã chuẩn bị sẵn, ta nhận xong liền toe toét, dù sao mộ tổ bên kia cũng đã hoang phế rồi, tôi muốn chôn cái gì thì chôn.

Nói xong, đưa tôi đến phần mộ tổ tiên của gia đình họ Mạc.

Anh ta hỏi tôi có cần giúp đỡ không, tôi vẫy vẫy tay, không cần, lát nữa sẽ có người đến giúp tôi.

Sau khi chờ đợi khoảng một giờ, một chiếc xe tải đi tới.

Một trong những người bước xuống là Thôi Danh Chương, trong đó có một ông già cao gầy mà tôi chưa từng gặp bao giờ.

Đây chắc chắn là đại sư huynh mà ông ta đã trước đó.

Đúng , sau khi tôi khởi hành không lâu thì Thôi Danh Chương cũng đi về hướng này.

Chỉ là trên đường đi tới đây, ông ta đã đi tìm đại sư huynh của mình trước.

Ông , vị sư huynh họ Hoàng này, đạo hành còn cao hơn ông ta gấp hai lần.

Cùng với Thôi đạo sĩ, Hoàng đạo sĩ từ trên xe lấy xuống hai chiếc hộp gỗ, mở ra bên trong chứa đầy tượng Phật bằng đồng.

"Đạo hạnh của lão không thể thi triển Bát Thập Bát Phật Trận, sư huynh của lão thì có thể. Ông ấy đã bỏ ra rất nhiều công sức để tìm tất cả những tượng Phật bằng đồng có ấn hàng ma này cho cháu."

Thôi Danh Chương .

“Tuy là chúng trông nhỏ tôi đã cố ý mang những pho tượng Phật bằng đồng này đi Bạch Mã Tự khai quang, pháp lực mạnh hơn những pho tượng Phật bằng đá trước kia nhiều.”

Hoàng đạo sĩ tiếp tục .

Tôi gật đầu.

Mạc Xuân Lan đã dối chúng tôi chúng tôi cũng dối ấy.

Bố tôi và Thôi Danh Chương ban đầu chỉ bàn về việc chôn cất Mạc Xuân Lan ở thôn Bắc Đầu trên danh nghĩa.

Nhưng trên thực tế, Thôi Danh Chương đã bí mật liên lạc với vị sư huynh đang du hành ở Hà Nam vào thời điểm đó. Và cầu ông ấy chuẩn bị tám mươi tám pho tượng Phật bằng đồng càng sớm càng tốt.

Để sau khi Mạc Xuân Lan an táng, chúng tôi sẽ lại một lần nữa thi triển Bát Thập Bát Phật Trận để ấy có thể an tâm sám hối, không còn ra ngoài người nữa.

Cho đến khi tội lỗi của ấy rửa sạch thì có thể vãng sanh cực lạc.

Ban đầu người đàn ông họ Mạc thấy chúng tôi muốn lập đàn phép trên mộ tổ của ta thì cũng có chút không vui.

Nhưng tôi cho ta thêm ít tiền, lại thêm một hồi bàn bạc, cuối cùng cũng đồng ý để Bát Thập Bát Phật Trận với hũ tro cốt của Mạc Xuân Lan chôn xuống.

Lần này chúng tôi chôn những pho tượng Phật bằng đồng sâu hơn.

Hoàng đạo sĩ và Thôi Danh Chương đã cùng nhau hoàn thành nghi thức phong ấn cuối cùng của Bát Thập Bát Phật Trận.

Sau khi xong tất cả những việc này thì trời đã tối.

Trên đường về, tôi gọi lại cho mẹ thì biết chuyện đêm qua bố tôi bị bác cả lừa ra ngoài, suýt chút nữa gặp nạn.

May mà cuối cùng ông ấy vẫn chạy thoát về nhà, không biết vì sao, bố tôi vừa bước vào cửa, bác cả lại không dám theo vào.

Nhà chúng tôi đang ở hiện giờ cũng là một phần của căn nhà tổ ngày xưa.

Có lẽ trong đó có cái gì đó trấn áp khiến cho nữ quỷ không thể vào nên Mạc Xuân Lan phải dùng mọi cách để lừa tôi ra ngoài.

"Đạo hạnh của lão không đủ sâu, nếu là sư huynh của lão, có lẽ có thể thấy thứ gì đó chôn ở phía dưới cửa nhà mấy người. Có lẽ khi đó ông cố của cháu đã trốn trong nhà nên mới tránh một kiếp nạn. Để xem, khi nào có thời gian, lão kêu sư huynh xem giúp cho.”

Thôi Danh Chương đã với tôi chuyện này trên đường.

Tuy nhiên, sư huynh của ông, Hoàng đạo sĩ lại không theo chúng tôi về thôn.

cho đến tận bây giờ, tôi vẫn không biết dưới nhà mình chôn thứ gì.

Nhưng bố tôi dần dần hồi phục và nữ quỷ cũng không xuất hiện nữa, tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

16.

Cuối năm ngoái, tôi có một ở trường đại học.

Trùng hợp là quê ấy cũng ở Hà Nam nên đã mời tôi đến thăm nhà trong kỳ nghỉ đông.

Chúng tôi đi khắp Trịnh Châu, Khai Phong, rồi đến Lạc Dương.

Ban ngày, chúng tôi đi dạo ở một số thành cổ nổi tiếng của Lạc Dương

Nhưng vì đều là sinh viên nghèo, nên cơ bản chúng tôi chỉ đi quanh thôi.

Kết quả tối, người tôi lại tỏ vẻ thần bí với tôi,

Cô ấy lợi dụng lúc tôi không để ý, lén mua cho tôi một món quà nhỏ ở thành cổ.

Cô ấy vừa lấy ra, vừa với tôi: “Lạc Lai, hồi sáng em thấy có người bán những pho tượng Phật bằng đồng ở thành cổ. Dù cảm thấy cũng không phải là đồ cổ thật em vẫn muốn mua một cái tặng , hi vọng có thể phù hộ cho bình an.”

Sau đó, lấy ra một pho tượng Phật nhỏ bằng đồng từ trong túi ra.

"Anh có thích không?" Bạn tôi ngọt ngào hỏi.

Nhưng khi tôi thấy pho tượng Phật bằng đồng đó, chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo.

Đó không phải là pho tượng Phật bằng đồng mà chúng tôi và Hoàng đạo sĩ đã chôn ở Bắc Đầu sao?

Là trùng hợp giống nhau thôi sao?

“Bảo bối, chủ tiệm có cho em biết pho tượng Phật này đến từ đâu đến không?”

Tôi cầm pho tượng lên, càng càng cảm thấy đây chính là pho tượng Phật bằng đồng mà chúng tôi chôn ở thôn Bắc Đầu.

“Hình như là thu mua lại từ một nông dân ở huyện Tùng, người nông dân rằng nó đào ra từ mộ tổ tiên của ta. Lạc Lai, còn chưa có thích nó hay không? Lạc Lai…”

Huyện Tùng... chính là người đàn ông họ Mạc đó!

Hắn ta lại dám lén lút đào tượng Phật bằng đồng để đem đi bán!

Tôi định bảo vứt pho tượng Phật bằng đồng này đi lại cảm thấy khuôn mặt ấy dần dần biến đổi.

"Thích nó không?"

"Thích nó không?"

"Thích nó không?"

Bạn tôi cứ lặp đi lặp lại ba chữ này, bỗng chốc tôi cảm thấy da gà dựng ngược cả lên.

Đột nhiên ấy ngừng .

Sau đó ghé sát vào tai tôi, dùng tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt tôi, nhẹ giọng : “Đoán xem lần này tôi có tha cho cậu và gia đình cậu hay không…”

(XONG)

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...