7.
Thôi Danh Chương vừa xong lời này, thôn dân xung quanh lập tức bùng nổ. Sắc mặt bà nội đang đứng cạnh tôi lúc này đã tái mét, thân thể bắt đầu run lên nhè nhẹ.
"Ai đã điều này!"
"Tên thất đức nào muốn c.h.ế.t cả thôn của chúng ta!"
Mọi người phẫn nộ chửi rủa, lúc này có người hét lên: "Hồ lão tam! Chính tên khốn Hồ lão tam đã thay đổi tượng đá!”
Người hét lên là hàng xóm của Hồ lão tam.
Mọi người đang tìm kiếm dấu vết của Hồ lão tam trong đám đông và ai đó đã kéo lão ta ra ngoài.
Trưởng thôn chạy tới, tóm lấy Hồ lão tam, giận dữ hỏi: "Hồ lão tam, là mày đúng không?"
Ban đầu lão ta còn thề thốt phủ nhận người hàng xóm khẳng định chính lão đã việc đó. Tối hôm qua, người đó thấy một chiếc ô tô chạy tới nhà lão chuyển xuống hai pho tượng Phật bằng đá.
Lúc này Hồ lão tam mới chịu thừa nhận chuyện mình đã .
Ngày phát hiện ra tượng Phật bằng đá, lão ta đã lặng lẽ liên lạc với người bán.
Hôm qua, người bán đã đặc biệt một sản phẩm giả gửi cho lão, cầu lão “ly miêu hoán thái tử”.*
[*là phép ẩn dụ cho việc tráo thật thành giả. Bắt nguồn từ điển tích “Ly miêu hoán Thái tử”, theo nhiều tài liệu sử ghi chép, đây là vụ án có thật, xảy ra dưới thời hoàng đế Tống Chân Tông, vị Hoàng đế thứ ba của triều đại Bắc Tống. Mọi người có thể tìm hiểu thêm để biết chi tiết câu chuyện.]
Tượng Phật bằng đá thật bị thay thế đã đưa về thành phố đem bán.
Không ai có thể ngờ rằng Hồ lão tam lại có thể ra loại chuyện như vào thời khắc sinh tử quan trọng như thế này.
Mọi người lao tới đánh lão ta, ngược lại Hồ lão tam đột nhiên vênh váo hống hách hét lên: "Bà con! Mọi người sẽ không sao đâu, bởi vì những thứ dưới đó đặc biệt nhắm tới nhà họ Lâm! Là tổ tiên của họ sống thiếu đạo đức, ra tại họa cho con cháu. Chúng ta không gì sai cả, không cần sợ ma quỷ gõ cửa.”
Tôi sững sờ ngây người ra khi nghe những lời này.
Tại sao những thứ bên dưới lại nhắm vào nhà họ Lâm chúng tôi?
“Nghĩ kỹ mà xem, tại sao ngày đó nhiều người di chuyển tượng đá như lại chỉ có Thiên Dã nhà họ Lâm xảy ra chuyện?”
"Câm miệng!" Bà nội nghe , đột nhiên chỉ vào Hồ lão tam và hét lên.
Bố tôi cũng hét lên: “Thằng khốn nạn, sao mày dám rủa nhà chúng tao như !” Ông lao tới và tát Hồ lão tam hai cái.
"Bà nội Lâm, mấy đời nhà họ Hồ chúng tôi đều người giúp việc cho nhà họ Lâm của bà, những chuyện mà bà không muốn cho thôn dân biết, tôi đều biết hết.”
Hồ lão tam bị tát hai cái vẫn ngẩng cao đầu, không có vẻ gì là hối lỗi.
Bà nội tôi bước đến trước mặt lão, mặt đỏ bừng vì tức giận: “Cho dù đồ vật dưới đó đặc biệt nhắm tới nhà họ Lâm chúng ta, cậu cũng không thể bán tượng Phật bằng đá thật rồi thay thế bằng tượng giả . Cậu không phải cố g.i.ế.t chúng tôi à?"
Hồ lão tam ngẩng đầu lên, xoa cổ : "Tôi đã nghèo đến mức này rồi, hơi sức đâu mà quan tâm nhiều chuyện như !"
Bố tôi lại lao tới đánh lão ta bị những người xung quanh mạnh mẽ ngăn lại.
Lúc trước bọn họ còn muốn cùng nhau đánh Hồ lão tam, lúc này lại quay đầu về phía bà nội, mồm năm miệng mười hỏi bà, phía dưới rốt cuộc là cái gì.
Hồ lão tam lại tiếp: “Bà biết rõ rằng thứ dưới đó nhắm vào gia đình mình vẫn lôi kéo mọi người cùng lo sợ. Gia đình mấy người cũng đâu phải là loại tốt đẹp gì.”
Mặc dù tôi không biết là thứ gì chôn dưới những pho tượng Phật bằng đá kia.
Nhưng hành vi hiện tại của Hồ lão tam đã khiến tôi hoàn toàn tức giận.
Ngay cả khi thứ đó nhắm vào nhà họ Lâm chúng tôi.
Nhưng sao lão có thể vô liêm sỉ như , muốn c.h.ế.t cả nhà tôi chỉ vì sự ích kỷ của mình?
Tôi nhặt một hòn đá từ dưới đất lên và giữ chặt nó trong tay.
Tôi muốn dùng hòn đá này để đập vào đầu Hồ lão tam.
Nhưng lúc này, bà nội đột nhiên quỳ xuống.
Bà đối mặt với lão ta, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt:
"Hồ lão tam, xin cậu hãy rủ lòng thương mà cho chúng tôi biết pho tượng Phật thật bị đem bán ở đâu."
Nhìn bà quỳ xuống như thế này, đừng đến tôi, ngay cả những người xung quanh cũng giật mình sửng sốt.
Một người lớn tuổi như bà nội mà thực sự lại quỳ xuống trước một vãn bối như lão ta.
Tôi thực sự cảm thấy máu trong người bắt đầu dồn lên não, nếu có dao ở đây, tôi nhất định sẽ đâm chết tên khốn nạn này ngay bây giờ.
Tôi chộp lấy hòn đá chuẩn bị đánh vào đầu Hồ lão tam trưởng thôn đã vội vàng giữ tôi lại.
“Lạc Lai, đỡ bà cháu dậy trước đã!” Trưởng thôn hét lên.
Tôi sang thân hình gầy gò của bà tôi, nước mắt bất giác chảy xuống.
Tôi vừa gọi "bà nội" vừa cùng trưởng thôn đỡ bà dậy.
Trưởng thôn quay sang chỉ vào mặt Hồ lão tam mắng chửi: "Hồ lão tam ơi Hồ lão tam, mày đúng là tên khốn nạn mà, mày không sợ con trai mình sẽ bị quả báo vì việc thất đức của mày sao?"
Mà Hồ lão tam cũng bị dọa sợ trước việc bà tôi quỳ xuống.
Tôi nghe lão đờ đẫn : "Bà nội Lâm, thật ra tôi cũng không cố ý đâu. Con trai tôi, nó trông không có triển vọng như Lạc Lai. Nó là một sinh viên đại học ở thôn vẫn không tìm vợ, tôi muốn kiếm ít tiền để giúp nó lấy vợ.”
Nhưng ngay lúc này, đột nhiên tượng đá phía sau lưng truyền đến tiếng lớn.
Chỉ thấy nghe tiếng “Bùm”, “bùm” và “bùm” liên tục vài lần, lại có thêm nhiều đầu tượng Phật bằng đá bị nổ tung.
Rõ ràng đang là giữa trưa cảm giác ẩm ướt và lạnh lẽo bỗng nhiên từ lòng hồ khô cạn, theo lòng bàn chân lan ra toàn thân.
Thôi Danh Chương, người vừa bị mọi người phớt lờ, đột nhiên kêu lên: "Xong rồi, tất cả kết thúc thật rồi!"
Bà nội về phía Thôi Danh Chương, ngẩng đầu hét lên "A" rồi bất tỉnh.
8.
Chúng tôi bế bà về nhà và đặt bà lên giường, một lúc sau bà mới tỉnh lại.
Mẹ tôi bưng tới cho bà nội một chén canh nóng, bà uống gần một nửa, sắc mặt mới tam tốt lên một chút. Lúc này, bố tôi rốt cục nhịn không mà hỏi:
"Mẹ, cuối cùng là thứ gì đã c.h.ế.t gia đình con? Cái thứ đó có liên quan gì đến nhà họ Lâm chúng ta?"
Bà nội bố tôi, sau đó nhắm mắt lại và im lặng một lúc.
Một lúc lâu sau, bà nội mới mở miệng, chậm rãi : “Thứ chôn dưới đó là con dâu cũ của nhà họ Lâm chúng ta.”
“Trước đây mẹ không ra vì sợ nếu thôn dân biết thứ đó chỉ nhắm vào nhà mình, họ sẽ nổi lòng tham đem bán hết tượng Phật bằng đá đi.”
"Bây giờ lại, điều mà mẹ lo lắng cuối cùng cũng đã trở thành thành hiện thực."
Tôi nghe liền hỏi: “Bà ơi, con dâu đó có quan hệ gì với chúng ta ?”
Bà ngoại liếc tôi rồi quay sang Thôi Danh Chương đang ngồi bên cạnh.
Sau đó lại thở dài.
Thôi Danh Chương tựa hồ ngầm hiểu : "Chuyện xưa nhiều năm trước này, bần đạo cũng biết sơ đôi chút, bà nội cháu vẫn còn mệt mỏi, nếu không ngại thì cứ để cho lão già này đi.”
Thôi Danh Chương kể rằng đó là vào khoảng năm thứ 30 của Trung Hoa Dân Quốc.
Khi đó có một họ Mạc, nghe gia đình nghề bảo tiêu ở phía Bắc, vì gia cảnh sa sút nên bị bán đến đây. Lúc gả tới nhà tôi mới chỉ khoảng mười ba, mười bốn tuổi.
Nhà họ Lâm lúc bấy giờ là một dòng họ lớn, khai chi tán diệp*, thân thích cũng nhiều.
[*Khai chi tán diệp = Tương tự như "Đâm chồi nảy lộc", ý chỉ việc con đàn cháu đống, nối dõi tông tường.]
Nhà ông cố tôi lúc đó là con trai trưởng của nhà họ Lâm.
Người lấy họ Mạc này là họ hàng nhà họ Lâm, xét về vai vế thì coi là họ của ông cố tôi.
Người họ kia tự mình lao vào con đường nghiện ngập, hút thuốc phiện. Công việc kinh doanh của gia đình bị hắn ta hủy, chẳng còn lại bao nhiêu. Vẫn là nhà họ Lâm chi tiền ra mua người vợ này về cho hắn, ngăn nhà đó bị tuyệt hậu.
Cô họ Mạc kia bị bán vào nhà, chưa đến việc gã chồng là một tên nghiện, cả ngày chỉ biết hút thuốc lại còn hết lần này đến lần khác bị mẹ chồng chèn ép, đối xử không tốt.
Về chuyện bị đối xử như thế nào, hiện tại lão đạo sĩ cũng không thể rõ cho tôi biết.
Chỉ biết gần một năm liền, trong thôn ngày nào cũng nghe thấy tiếng con dâu nhỏ này bị đánh mắng dã man.
Khi đó ở nông thôn, đối với con dâu mới vào cửa, các bà mẹ chồng đều ra tay đánh mắng trước, cho đến khi biến những người phụ nữ đáng thương đó thành nô lệ không có sức phản kháng nữa mới thôi.
Nếu chịu đựng , chờ đến khi bản thân trở thành mẹ chồng, lại càng đánh mắng con dâu của mình tàn ác hơn. Chịu không nổi thì bỏ đi nhảy giếng hoặc nuốt thuốc phiện tự sát.
Nơi nào cũng có loại chuyện này.
Nhưng họ Mạc này lại khác, dù sao thì cũng xuất thân từ gia đình bảo tiêu, tính nóng nảy. Khi ấy đã ra loại chuyện mà đến giờ mọi người cũng không muốn nhắc lại.
Vào đêm nọ, lợi dụng bóng tối, dùng dao g.i.ế.t c.h.ế.t mẹ chồng và chồng mình rồi cố gắng trốn khỏi thôn trong đêm.
Cuối cùng vẫn bị người trong thôn bắt lại, đưa về.
Cô ấy ra chuyện kinh khủng như , tất nhiên phải bị trừng .
Khi đó đang lúc chiến tranh loạn lạc, không có vụ án nào xử lý nghiêm túc mà chỉ là thực thi các gia pháp gia quy. Vì , dưới sự chỉ huy của ông kị và ông cố của tôi, bị trói vào cột cờ dựng bằng củi và bị thiêu sống.
[Note: Nếu dùng từ Hán Việt thì cao tổ phụ là ông kị, cao tổ mẫu là bà kị. Ở miền Nam, cách gọi sơ (初) tương ứng với kị. Sơ là cha mẹ của ông bà cố (ông sơ, bà sơ). Tiên tổ là ông bà các đời trước.]
Nhưng ai có thể ngờ rằng chuyện này vẫn chưa kết thúc ở đó.
Qua tuần thất đầu tiên, họ Mạc lại biến thành một ác linh hung dữ, trở về làng và liên tiếp g.i.ế.t c.h.ế.t hơn chục thành viên của nhà họ Lâm.
Trong đó bao gồm cả ông kị của tôi.
Ông cố của tôi đã may mắn thoát c.h.ế.t, ngày hôm sau lập tức tìm đến một đạo sĩ rất lợi , dùng tám mươi tám vị Phật này để phong ấn tro cốt và linh hồn của mãi mãi.
Vị đạo sĩ này, chính là tổ sư gia của Thôi Danh Chương.
Lẽ ra chỉ cần trấn đủ chín mươi chín năm, nữ quỷ này có thể dưới sự chỉ dẫn của tám mươi tám vị Phật vãng sanh cực lạc.
Nhưng trong thời gian này, không phép di chuyển tượng Phật bằng đá.
Cũng thật trùng hợp khi khu vực này bị ngập hoàn toàn do việc xây dựng hồ chứa nước.
Vốn nghĩ qua vài năm nữa sẽ đợi đủ chín mươi chín năm, nữ quỷ kia cũng hoàn toàn vãng sanh cực lạc.
Nhưng không nghĩ tới một trận đại hạn hán ập tới, lại để cho những pho tượng Phật này một lần nữa thấy ánh mặt trời.
Hiện tại lại bởi vì một pho tượng Phật giả mà Bát Thập Bát Phật Trận đã bị hủy hoàn toàn.
Có lẽ đêm nay nữ quỷ kia sẽ đến và tìm cách trả thù nhà họ Lâm chúng tôi.
Cô bị trấn áp lâu như , lệ khí chắc chắn không có ác linh thông thường nào có thể sánh bằng, thậm chí có lẽ đã biến thành sát quỷ, ác linh tứ phương đều phải nghe lệnh của ấy.
Nói đến đây, Thôi Danh Chương không khỏi thở dài :
“Cho dù là lão có đem tổ sư gia của mời tới đây, cũng chưa chắc có biện pháp đối phó với ác linh này. Nếu ta đã muốn báo thù, đêm nay lão cũng không có cách nào ngăn cản ."
Thôi Danh Chương vừa xong, bà và mẹ gần như cùng lúc rơi nước mắt.
Nhưng tôi chỉ cảm thấy đầu óc mình trống rỗng.
Tôi sắp c.h.ế.t sao?
Bố tôi, mẹ tôi, bà nội tôi, cả nhà chúng ta đêm nay, đều phải c.h.ế.t sao?
Tôi từng người trong gia đình mình rồi lại Thôi đạo sĩ.
Giờ phút này, người cho là hy vọng duy nhất có thể cứu cả nhà chúng tôi, trên mặt cũng tràn ngập vẻ chua xót.
Bạn thấy sao?