1.
Có thể mọi người vẫn còn nhớ trận hạn hán ở lưu vực sông Trường Giang năm ngoái.
Quê tôi ở An Huy, lúc đó hình hạn hán cũng ảnh hưởng đến thôn của chúng tôi.
Trong thôn có một hồ chứa nước rất lớn, xây dựng vào đầu thập niên 60 của thế kỷ 20, qua một đêm cũng trở nên khô cạn, co lại thành một vũng nước nhỏ.
Kết quả là ngày hôm sau, tin đồn lan khắp thôn rằng có thứ gì đó lộ ra dưới hồ chứa nước đã cạn.
Ban đầu người ta rằng đã phát hiện ra một số bộ xương người c.h.ế.t, sau đó họ lại tiết lộ thêm không chỉ có xương người mà còn có một đống tượng Phật bằng đá, tạo thành hai vòng lớn dưới hồ chứa, vòng trong bao quanh vòng ngoài.
Nhìn bề ngoài thì chắc hẳn đã có niên đại từ khá lâu rồi.
Sau khi ăn sáng xong, tôi và họ cũng vội đi hóng chuyện.
Chúng tôi thấy những bức tượng Phật bằng đá mà mọi người đồn thổi, một số bị vùi nửa người trong bùn, trong khi một số khác chỉ để lộ đầu.
Theo người trong thôn lại thì tổng cộng có tám mươi tám tượng Phật bằng đá.
Anh họ tôi thậm chí còn cùng mấy người khác chạy đi đào vài bức tượng lên .
Mọi người xung quanh cũng xúm lại một chút, họ phát hiện ra hình dáng của những tượng Phật bằng đá này khá kỳ lạ.
Thông thường, tạo hình của tượng Phật thường là hai tay chắp lại hoặc một tay cầm hoa.
Nhưng những bức tượng Phật bằng đá này lại là một tay để thẳng, các ngón tay của bàn tay còn lại thì hướng xuống dưới, giống như ở bên dưới có thứ gì đó.
Tuy nhiên, mọi người vẫn rất phấn khởi khi đào tượng đá lên khỏi lòng hồ.
Đặc biệt là trưởng thôn, ông bàn bạc với mọi người, sẽ không báo cáo lên phía trên mà lặng lẽ bán số tượng phật bằng đá này. Số tiền kiếm sẽ chia cho cả thôn để bù đắp thiệt do hạn hán ra.
Đề xuất này hiển nhiên đã nhận sự ủng hộ của mọi người.
Đến giờ ăn trưa, tôi kể lại với bà nội về những việc đó.
Lúc đầu tôi chỉ kể là đã đào tượng phật bằng đá chứ không có bao nhiêu tượng.
Vậy mà khi nghe đến “tượng Phật bằng đá”, trong mắt bà hiện rõ vẻ lo lắng.
Bà hỏi tôi với giọng run run: “Lạc Lai, tổng cộng có tám mươi tám tượng phật bằng đá phải không?”
Tôi gật đầu trả lời, trong lòng thắc mắc sao mà bà nội biết .
Đột nhiên, chiếc bát trong tay bà rơi xuống đất kêu “choang” một tiếng.
Bà với giọng cao hơn bình thường:
"Mau với mọi người trong thôn, tuyệt đối không di chuyển những tượng đá kia. Đó là Bát Thập Bát Diện Phật*, bên dưới nó chắc chắn đang trấn giữ thứ gì đó!"
[*Note: Dịch nguyên văn là 88 mặt Phật, tượng trưng cho 88 vị Phật trong nghi thức sám hối Hồng Danh. Tiệm thấy edit thuần Việt thì đọc có chút ngang tai nên xin phép giữ nguyên bản Hán Việt.]
2.
Bà nội không cho tôi biết bên dưới có gì, chỉ cầu bố tôi nhanh chóng thông báo cho thôn dân biết rằng họ phải trả lại nguyên vẹn những tượng Phật bằng đá mà họ đã khai quật và không chạm vào nó nữa.
Nhưng những người thôn dân này sẽ không nghe theo lời của bà tôi, họ đã quyết tâm phải bán tượng Phật bằng mọi giá.
Thực ra tôi cũng đã tra cứu về Bát Thập Bát Diện Phật mà bà nội là gì.
Hóa ra trong Phật giáo thực sự có một nghi thức đại sám hối ở trước tám mươi tám vị Phật, dùng để sám hối cho tất cả chúng sinh.
Người ta rằng dù một người có phạm tội ác đến đâu, chỉ cần quỳ lạy trước tám mươi tám vị Phật và thành tâm sám hối thì tất cả tội lỗi của người đó sẽ tiêu trừ.
Tôi không hiểu tại sao bà nội lại có biểu hiện như đang đối mặt với một kẻ thù đáng gờm.
Bố tôi với thôn dân vài câu cho có chứ trong lòng ông biết rõ là không thể thuyết phục nên về nhà dối mẹ mình rằng tượng Phật đã đặt trở lại vị trí cũ.
Bà nội nghe xong không thêm gì nữa.
Nhưng tôi không ngờ rằng đêm đó trong thôn đã thực sự đã có chuyện xảy ra.
Và người gặp tai nạn lại chính là họ tôi!
Anh ấy c.h.ế.t ở trong hồ chứa nước giữa đêm khuya không người bằng cách thức khá là tà đạo.
Đêm đó, có lẽ đã quá nửa đêm, hầu như mọi người trong thôn đều đã đi ngủ.
Bỗng tôi nghe thấy tiếng hét từ bên ngoài truyền đến, kèm theo tiếng chạy từ xa lại gần.
Chờ tiếng chạy vào thôn, tiếng kêu thảm thiết kia liền biến thành khàn cả giọng hô to.
"C.h.ế.t người rồi! C.h.ế.t người rồi! Gia đình Lâm Quý Sinh có người c.h.ế.t rồi!"
Lâm Quý Sinh là bác của tôi.
Tôi cũng bị tiếng ồn ào đánh thức, sau đó ngồi dậy khỏi giường, nghe thấy bác tôi chửi bới trong sân: “Hồ lão tam, mày đang bậy cái gì !”
Hóa ra tiếng kêu đó là của Hồ lão tam.
Gia đình họ với gia đình bác tôi vì chuyện chia đất mà xảy ra tranh chấp. Vì chuyện đó mà mối quan hệ của nhà họ với bác tôi cùng gia đình tôi trở nên bất hòa.
Sau đó, tôi nghe thấy tiếng cửa nhà bị đẩy ra, chắc là bố tôi đã dậy.
Tôi lo lắng cho gia đình bác nên vội mặc quần áo rồi theo bố ra khỏi nhà.
Một số người đã tụ tập trước cửa nhà bác tôi.
Có người đang dùng đèn pin, đèn ngoài sân nhà tôi cũng bật sáng.
Dưới ánh đèn, tôi thấy khuôn mặt xanh xao tái nhợt của Hồ lão tam, giống như lão ta mới gặp phải ma .
Lão thở hổn hển : "Lâm Quý Sinh, mau đi đến hồ chứa nước đi. Con trai t.ự s.á.t ở đó kìa!"
Cái quái gì cơ?!
Tôi lắp bắp kinh hãi nghe những gì Hồ lão tam , họ tôi t.ự s.á.t? Làm sao có thể thế .
Bác tôi nghe thì rõ ràng không tin tưởng, rằng họ tôi đang ngủ trong nhà.
Nhưng vừa dứt lời, tôi đã thấy bác hoảng sợ chạy ra ngoài, rưng rưng nước mắt : "Qúy Sinh, Thiên Dã, không thấy Thiên Dã đâu cả."
"Đúng , chính mắt tôi đã thấy Thiên Dã nhà mấy người, giống như bị trúng tà, tự mình liên tục đập đầu đến c.h.ế.t trước tượng Phật bằng đá ở trong hồ chứa nước.”
Thiên Dã là tên họ của tôi.
Bác tôi nghe thì lo lắng tột độ, quay người lại, chộp lấy chiếc đèn pin rồi cùng bác chạy ra hồ chứa nước.
Những người còn lại cũng theo sát.
Đêm nay trăng sao thưa thớt, tuy vẫn đang là mùa hè không hiểu tại sao tôi lại cảm thấy hơi lạnh.
Mọi người chạy đến chỗ tượng đá trong hồ nước và bắt đầu dùng đèn pin quan sát xung quanh.
Một lúc sau, ánh đèn pin soi rõ khuôn mặt đầy máu của họ tôi.
Bỗng chốc tôi cảm thấy một nỗi sợ hãi xộc thẳng lên đỉnh đầu.
Đó không phải chỉ vì người họ thân thiết của tôi đã c.h.ế.t, mà còn vì tư thế c.h.ế.t của ấy vô cùng kỳ lạ.
Phần trên cơ thể nằm trên mặt đất, hai chân vẫn ở trong trạng thái quỳ lạy. Trán của ấy giống như bị vật gì đó đập mạnh, đã hơi lõm xuống, trong khi tròng mắt lại nhô ra quá mức.
Nhưng khóe miệng dường như hơi cong lên tạo thành một nụ như có như không.
Bạn thấy sao?