12
Ba tháng sau, tôi nhận email từ Giang Vọng Dã.
【Tiểu Thời, thật sự rất trong sạch.
Anh và Triệu Địch chưa từng xảy ra chuyện gì cả, chỉ quá đau khổ, chỉ muốn trút bỏ tội lỗi.】
【Anh đã hoàn toàn cắt đứt với Triệu Địch rồi, hộ khẩu của ta cũng đã chuyển đi. Anh bắt đầu gặp bác sĩ tâm lý, thề sẽ điều trị nghiêm túc.】
【Vì cảm mười bốn năm của chúng ta, em có thể cho một cơ hội nữa không?】
【Tiểu Thời, xin lỗi… không thể sống thiếu em.】
Tệp đính kèm là kết quả kiểm tra sức khỏe của .
Tôi trả lời ngắn gọn:
【Được!】
Vậy thì để mười bốn năm ấy, kết thúc sạch sẽ tại đây.
13
Tại một nhà hàng Trung Hoa ở khu phố Tàu.
Tôi và Giang Vọng Dã ngồi đối diện nhau.
Hốc mắt trũng sâu, đôi mắt từng rực sáng giờ đã trở nên mệt mỏi.
Dù tóc tai, quần áo đều chỉnh chu kỹ lưỡng, toàn thân vẫn toát lên sự uể oải và tuyệt vọng.
Anh vẫn cẩn thận rót trà cho tôi.
“Tiểu Thời… xin lỗi, lẽ ra hôm nay nên…”
Anh ngập ngừng một lúc, rồi lấy từ túi ra một chiếc hộp tinh xảo.
Không cần mở ra, tôi cũng biết bên trong là chiếc nhẫn cầu hôn mà đã chuẩn bị kỹ lưỡng.
Hôm nay, chính là kỷ niệm mười năm của chúng tôi.
Đáng lẽ ra là ngày cầu hôn tôi.
Anh đã đặt riêng một chiếc nhẫn sapphire do một nhà thiết kế nổi tiếng quốc tế chế tác.
Sapphire – biểu tượng cho sự chung thủy, kiên định và trọn đời.
Rất nhanh, xung quanh có người bắt đầu ý đến chúng tôi.
Trong đám đông lẫn vài tiếng hô nhỏ:
“Đồng ý đi, đồng ý đi!”
Tôi vội vàng giữ tay lại khi định mở chiếc hộp ra.
“Giang Vọng Dã, nhẫn rất đẹp… em không thể đeo nó nữa rồi.”
Tôi cố gắng cong môi mỉm .
Nhưng khóe mắt ướt đẫm đã bán đứng cảm thật của tôi lúc này.
Đôi mắt cũng dần đỏ lên.
Tôi khẽ nhấp một ngụm trà, hít sâu một hơi:
“Giang Vọng Dã, em biết rất em, và em cũng rất .
“Em từng xem là vị thần kéo em ra khỏi vũng bùn, em ngưỡng mộ , dựa dẫm vào .
“Nhưng mối quan hệ của chúng ta từ đầu đã không bình đẳng. Em như một dây tơ hồng bám vào để trưởng thành.
“Anh cho em tất cả sự nuôi dưỡng, tất cả sự chở che.
“Vì , khi em phát hiện phản bội, em lại không đủ dũng khí, không đủ tư cách để chất vấn.
“Thậm chí em còn tự tra tấn chính mình, tự hỏi liệu có phải vì em không đủ tốt, không đủ xinh đẹp, không đủ dịu dàng nên mới một trẻ đẹp hơn em?”
“Không phải đâu, Tiểu Thời, không ấy.”
Nước mắt lăn dài xuống tận xương quai xanh giọng vỡ vụn.
Tôi lau nước mắt, tiếp:
“Giang Vọng Dã, em hiểu . Em thật sự hiểu nỗi đau của . Cho em hết, không?
“Em , tất cả những gì thuộc về .
“Em thậm chí từng nghĩ, nếu với em, em sẽ cam tâm nguyện để còng tay, đeo xích.
“Em không ngại để để lại những vết roi trên người em. Vì em , em sẵn sàng cùng đối diện với bóng tối.
“Em sẽ rất vui nếu kể em nghe nỗi đau của . Vì chúng ta là người thân mật nhất trên đời, là người , là gia đình.
“Nhưng… không cho em cơ hội đó.
“Anh lại chọn bộc lộ tất cả trước mặt Triệu Địch. Anh để ta cầm lấy nỗi đau của rồi dùng nó để khiêu khích, để sỉ nhục em.
“Em đã từng nghĩ sẽ giả vờ không biết gì hết… em không . Thật sự không .
“Ba ngày đó, em lật xem đi xem lại những tấm ảnh của chúng ta, cứ thấy gương mặt , em lại nhớ đến những gì với ta.
“Mỗi lần nhớ đến, em lại dùng lỗi lầm của để hành hạ chính mình, lại dùng những kỷ niệm đẹp để tự tha thứ cho .
“Em từng bằng tất cả trái tim, từ ngày đó, ấy đã bị lẫn thêm oán hận, thêm thù ghét.
“Có lẽ… đây là sự trừng của ông trời dành cho em, vì năm đó đã gặp một người quá hoàn hảo như .”
Anh lặng lẽ tôi, ánh mắt như xuyên qua cả mười bốn năm thanh xuân.
“Tiểu Thời, xin lỗi… một kẻ đầy bóng tối như , không xứng với một người thuần khiết như em.”
Một nụ cay đắng nhạt nhòa trên môi tôi:
“Nhưng Giang Vọng Dã à… sự thuần khiết của em cũng là do che chở mà có.
“Tại sao lại không tin em có thể cùng đối diện với bóng tối?
“Tại sao… lại không tin em chứ?”
Giọng tôi nhỏ đến mức chính tôi cũng gần như không nghe thấy.
Anh tuyệt vọng tôi:
“Bây giờ thì… muộn rồi đúng không?”
Tôi cúi đầu, để mặc nước mắt rơi vào tách trà:
“Đúng , muộn rồi.
“Chúng ta… không thể quay lại nữa.
“Từ nay trở đi, chúng ta đều phải tự chăm sóc cho bản thân mình.”
Tôi hít một hơi thật sâu, rồi quay người rời đi.
Không xa có một tiệm vàng.
Hôm nay, giá vàng là 678 tệ một gram.
Chiếc vòng vàng 100g mà Giang Vọng Dã tặng tôi năm 18 tuổi…
Giờ có giá gần 70.000 tệ.
Tôi đem bán nó đi.
Giang Vọng Dã cuối cùng cũng đã thực hiện lời hứa năm xưa:
【Chu Thời, nếu một ngày nào đó không thể tiếp tục bên em, hãy để nó thay bảo vệ em lần cuối cùng.】
Ngoại truyện:
1
Giang Vọng Dã trở về nước.
Anh vẫn cảm thấy bàng hoàng, người đã ở bên suốt mười bốn năm… đã rời đi.
Tim như bị khoét mất một mảnh.
Anh chuyển khoản cho Chu Thời một triệu tệ.
Du học ở nước ngoài rất tốn kém, không muốn mà chính tay mình nuôi dưỡng phải chịu khổ.
Nhưng cũng biết, Chu Thời sẽ không bao giờ vào số tiền đó nữa.
Cô từng , không muốn một dây leo sống phụ thuộc vào .
Anh cũng rất vui, vì của ngày càng mạnh mẽ.
Giang Vọng Dã dốc toàn bộ tâm sức cho công ty.
Mỗi tuần đều đi gặp bác sĩ tâm lý, nghiêm túc tuân theo chỉ dẫn điều trị.
Anh nghĩ, nếu một ngày nào đó mình thực sự chữa lành, liệu Chu Thời có quay đầu một lần nữa không?
Dù chỉ một lần… cũng .
Vậy thì, hãy đợi đến ngày gõ chuông lên sàn Nasdaq, gặp lại Chu Thời ở đỉnh cao rực rỡ nhất.
Nhưng Triệu Địch lại không chịu buông tha cho .
Giang Vọng Dã đã chuyển hộ khẩu của ta ra khỏi nhà.
Cũng không tiếp tục đóng học phí cho ta nữa.
Anh đưa cho ta 100.000 tệ, cầu rời khỏi cuộc đời .
Nhưng Triệu Địch vì muốn ép gặp mặt, cố quay lại “công chúa rượu” tại KTV ngày xưa.
Khi bị khách quấy rối, ta gọi điện cho Giang Vọng Dã:
“Giang Vọng Dã, nếu không đến, em sẽ bị người đàn ông này cưỡng bức đấy.”
Giang Vọng Dã chỉ lạnh nhạt :
“Tôi đã báo cảnh sát rồi. Sau này đừng phiền tôi nữa.”
Nghe khi cảnh sát đến, Triệu Địch lại người đàn ông đó là trai mình.
Một màn kịch rối tung cả lên.
Sau đó, ta trôi dạt trong vòng tay của hết người đàn ông này đến người đàn ông khác.
Cũng chẳng thèm quay lại trường học.
Cuối cùng mắc bệnh truyền nhiễm, bị mọi người khinh miệt.
Tất cả những gì ta cố gắng giành giật năm mười tám tuổi, đều đã dùng tuổi trẻ để trả giá.
2
Giang Vọng Dã vẫn tiếp tục lao đầu vào công việc ngày đêm không ngơi nghỉ.
Mỗi tháng, đều đổi số điện thoại, chỉ để gọi cho Chu Thời một lần.
Chỉ cần nghe câu “A lô” quen thuộc đó…
Anh sẽ hoảng hốt cúp máy ngay lập tức.
Anh còn tư cách gì để phiền nữa chứ?
Chính tay đã hủy hoại hạnh phúc ấy mà.
Nửa đêm, người đã bỏ thuốc lá suốt mười bốn năm, lại một lần nữa cầm điếu thuốc lên môi.
Anh chợt nhớ đến năm mười tám tuổi.
Khi đang khuân vác thép ở công trường, một chàng trai khoảng hai mươi mấy tuổi cùng bất ngờ bị cần cẩu gãy đè trúng.
Máu óc văng tung tóe khắp nơi.
Giang Vọng Dã khi đó chỉ đứng cách vài chục mét.
Người thanh niên ấy mới cưới vợ một năm, con mới tròn tháng.
Anh bỗng đồng cảm sâu sắc với hai mẹ con mà mình chưa từng gặp mặt ấy.
Lần đầu tiên, thật sự cảm thấy sợ hãi trước cái chết.
Anh sợ mình sẽ không thể mãi mãi ở bên cạnh Chu Thời.
Ngay ngày hôm đó, quyết định để dành tiền cho Chu Thời.
Sau nhiều lần tìm hiểu, chọn vàng.
Tiền tiết kiệm có thể bị tiêu dần mà không nhận ra, vàng… có thể dùng khi cần thiết nhất.
Vì , càng ra sức khuân vác thép hơn nữa.
Sau khi mua chiếc vòng vàng, lại tỉ mỉ bọc thêm một lớp bạc bên ngoài.
Chỉ vì sợ của sẽ không nhận món quà ấy.
Anh đã tưởng tượng cảnh tặng quà hàng ngàn lần trong lòng.
Vậy mà về sau, sao có thể đem tấm chân dành cho , lặp lại trên người khác chứ?
Khóe môi thấp thoáng một nụ cay đắng.
Sau khi hút hết một bao thuốc.
Giang Vọng Dã lại nghĩ đến em – Giang Thu Hòa.
Cảnh tượng bi thảm ngày mất lại hiện lên đầy ám ảnh.
Rồi đến cái chết đột ngột của cha, mẹ, và ông nội.
Anh bắt đầu tin mình thật sự là kẻ mang mệnh tinh.
Làm liên lụy đến cả gia đình.
Vô số nỗi đau và tội lỗi tan mọi ranh giới tâm lý của .
Trái tim đau nhói như bị bóp nghẹt.
Anh dùng nắm đập mạnh vào đầu mình.
Nhưng lần này, khi tuyệt vọng nuốt chửng …
Đã không còn ai nữa ôm chặt lấy .
Không còn ai dịu dàng vỗ về lưng , thì thầm lặp đi lặp lại:
“Giang Vọng Dã, em ở đây.”
Con người ta… luôn chỉ biết hối hận sau khi đánh mất điều quan trọng nhất.
Rõ ràng ngay từ đầu… mọi chuyện hoàn toàn có thể không như mà.
Một bước sai… kéo theo sai lầm mãi mãi.
Trong cơn đau đớn, Giang Vọng Dã thiếp đi.
Rồi lại tỉnh dậy giữa đêm.
Anh uống một ly cà phê, tiếp tục việc.
Ngày nối ngày, đều đặn như .
Ba năm sau.
Công ty của Giang Vọng Dã chính thức niêm yết trên sàn Nasdaq.
Anh đã mời Chu Thời.
Chu Thời cũng vui vẻ đến tham dự.
Cô mỉm , lễ phép xa cách:
“Chúc mừng Tổng Giám đốc Giang.”
Cô gọi là “Tổng Giám đốc Giang”, chứ không còn là “Giang Vọng Dã”.
Tôi từng nghĩ, ngày hôm đó sẽ dẫn tôi đến tiệm vàng.
Nhưng hóa ra… chỉ còn lại hai chữ: kiếp sau.
Anh khẽ siết tay lại:
“Cũng chúc mừng , Giáo sư Chu.”
Phải rồi, Chu Thời đã hoàn thành nghiên cứu sau tiến sĩ và trở về nước.
Hiện đang giảng dạy tại ngôi trường cũ.
Giang Vọng Dã từng đến nghe lớp lý thuyết vật lý của .
Chu Thời đứng trên bục giảng, tự tin và điềm tĩnh.
Cô nhỏ chăm bẵm ngày nào… giờ đã tự mình vươn thành cây đại thụ.
Thật tốt.
Sau khi công ty lên sàn, Giang Vọng Dã giao lại toàn bộ cho người trợ lý thân cận.
Sau đó, đến văn phòng công chứng, để lại toàn bộ tài sản cho Chu Thời.
Ba năm qua không màng sức khỏe.
Trước cả khi lên sàn Nasdaq, đã chẩn đoán mắc ung thư.
Giờ thì… hãy để phần di sản cuối cùng của , tiếp tục bảo vệ Chu Thời một lần cuối cùng nữa.
3
Tháng Năm còn chưa đến.
Giang Vọng Dã đột ngột qua đời.
Khi đó, Chu Thời đang giảng bài cho sinh viên ngành vật lý, thì tim bỗng nhói lên.
Ngay sau đó, bè báo tin đã mất.
Cô trốn vào nhà vệ sinh, khóc đến không thở nổi.
Có những … một khi bỏ lỡ rồi, là bỏ lỡ mãi mãi.
Vậy thì… hẹn kiếp sau nhé.
Lần sau, Giang Vọng Dã… đừng chọn sai nữa.
(Toàn văn kết thúc)
Bạn thấy sao?