Bất Ngờ Gặp Lại [...] – Chương 2

Trịnh Kỳ không nỡ rời xa một Phí Cẩn tốt như , cũng không muốn khó .

Thế , mẹ của Phí Cẩn âm thầm mua chuộc sếp của Trịnh Kỳ, sắp xếp để ấy phải đỡ rượu, và bị khách hàng sàm sỡ. Khi không chịu nổi nữa, ấy phản kháng lại ngay tại chỗ, và bị sa thải.

Cô ấy điều tra ra nguyên nhân và hiểu rằng mình nên rời đi.

“Chị thật lòng, là không muốn em gặp khó xử. Từ đó về sau, Phí Cẩn từng bước củng cố vị trí của mình, đẩy mẹ ấy ra khỏi ban quản trị, và dọn ra ở riêng, chỉ về nhà vào dịp Tết.”

Thông minh như tôi, cũng sẽ tránh xa một bệnh nhân tâm thần.

“Bà ấy trở nên như , là vì trước lúc mất, ba ấy đã để con trai riêng của ông ấy nhận tổ quy tông và chia một nửa tài sản.”

Ngày đó ngoài phòng thi, tôi thấy cảnh tượng gia đình ba người họ hòa thuận.

“May thay, em trai ấy, Phí Dục Nhiên, đã tặng lại toàn bộ phần tài sản cho Phí Cẩn, hai em khá thân thiết. Nhưng từ đó, mẹ ấy ngày càng phát bệnh nặng hơn.”

Trịnh Kỳ kể rằng Phí Dục Nhiên luôn chu đáo chăm sóc mẹ của Phí Cẩn, cũng sống hòa thuận. Bà ấy thỉnh thoảng lên cơn, cũng đều do Phí Dục Nhiên xử lý.

“Nếu em kết hôn với Phí Cẩn, chắc chắn sẽ không bị quấy rầy đâu.”

Phí Cẩn còn đang nghi ngờ cảm thật sự của tôi, sao Trịnh Kỳ lại đến chuyện kết hôn?

“Là chị sốt ruột rồi, hai người rất xứng đôi, chị chờ tin vui của hai người.”

Trịnh Kỳ con trai ấy đã học lớp năm, còn Phí Cẩn vẫn độc thân, là người rất tốt, ấy muốn giới thiệu giúp.

Lúc đó, tôi không để ý đến sự né tránh trong ánh mắt ấy, chỉ một lòng hướng về việc sao để Phí Cẩn chấp nhận tôi.

5

“Anh sẽ không lợi dụng công tư lẫn lộn đấy chứ!”

Năm năm trước, tôi nghỉ việc và hợp tác với Lư San mở một cửa hàng thời trang nữ trực tuyến.

Hai năm trước, tôi tự học thiết kế thời trang.

Năm nay, tôi hy vọng với thiết kế riêng có thể đạt doanh thu hàng triệu.

Nhà máy cũ của chúng tôi không có dây chuyền sản xuất linh hoạt, nên sau Tết quay lại thành phố việc, tôi đã đề xuất nhà máy của Phí Cẩn đối tác mới.

Tôi thu thập tất cả thông tin mới nhất về Phí Cẩn, lên kế hoạch chi tiết để “tấn công” .

Lư San, cổ đông thứ hai, nghi ngờ tôi giả công lợi tư, tôi đã chuẩn bị sẵn, mời Vu Bạch, cổ đông thứ ba, đến kiểm tra tại chỗ và dùng bản thuyết trình của cậu ta để chứng minh tôi đang vì lợi ích chung.

“Người dũng cảm sẽ tận hưởng trước!”

Lư San khâm phục vì lần đầu tiên tôi lại dồn tâm huyết vào việc theo đuổi người khác như .

“Nhà máy của chúng tôi đã nâng cấp, có thể đáp ứng cầu của em”

Không ngờ người sáng lập thương hiệu thời trang nữ độc lập có tiếng lại là tôi, giọng của Phí Cẩn pha lẫn chút tôn trọng, còn Vu Bạch thì lo phần đàm phán hợp đồng.

Tôi thì tranh thủ ngắm Phí Cẩn, có vẻ ngoài gọn gàng, cao ráo tôi thích, còn có vẻ trưởng thành điềm đạm mà tôi ưa, đeo một cặp kính gọng vàng khi việc không che giấu nét u sầu trên người .

Nhìn qua lại, tôi càng càng muốn chinh phục .

Có lẽ ánh mắt tôi quá nóng bỏng, Vu Bạch ho khan khá mạnh, khiến tôi bừng tỉnh, rằng ký hợp đồng suôn sẻ thế này, tôi sẽ mời mọi người đi ăn để cảm ơn.

Suốt bữa tiệc, Phí Cẩn vẫn giữ thái độ lịch sự xa cách, không sao, tôi còn có kế hoạch thứ hai.

Mỗi ngày tôi đều đến nhà máy để giám sát lô hàng đầu tiên, và Phí Cẩn mỗi tuần cũng sẽ đến kiểm tra ba lần, lần nào tôi cũng mời ăn tối, lấy lý do là trao đổi thông tin mới trong ngành thời trang.

Anh không từ chối , tôi dùng sự hứng thú của với chuyên môn để khơi gợi sự hứng thú với tôi. Đôi khi, tôi đề nghị cùng tham gia các hội thảo ngành, triển lãm thiết kế… và cũng không từ chối.

Trên WeChat, người tôi nhắn tin nhiều nhất trở thành Phí Cẩn, từng bước tôi lấn vào thế giới của , và thái độ của Phí Cẩn với tôi cũng trở nên thân thiện hơn.

Thiết kế đầu tiên của tôi có lượng đặt hàng trước vượt xa mong đợi của Lư San, chúng tôi tổ chức một buổi tiệc ăn mừng nhỏ. Là đối tác quan trọng, Phí Cẩn mời và đến đúng giờ.

Sau khi phát biểu chúc mừng, Phí Cẩn nâng ly chúc mừng tôi, và khi có việc phải về trước, tôi tiễn ra bãi xe của khách sạn.

Tôi quyết định khởi đợt “tấn công” thứ ba của mình.

6

“Thật ra, có một món quà cảm ơn, em đã chuẩn bị rồi, chỉ là không tiện mang đến đây.”

“Anh bắt buộc phải nhận sao?”

Tôi không cho Phí Cẩn cơ hội từ chối, lấy ngay chìa khóa xe của và khởi , ra hiệu cho lên xe để nhận quà.

Tôi lái xe đến đài thiên văn trên đỉnh núi cao nhất trong thành phố, mượn một bộ dụng cụ từ phòng trực, mở và lắp đặt kính thiên văn chuyên nghiệp.

“Hôm nay là sinh nhật .”

“Phải.”

Tôi cúi xuống kính ngắm, tìm một ngôi sao sáng rực rồi ra hiệu cho Phí Cẩn .

“Ngôi sao đó chính là chòm sao của .”

Tôi cố ý chọn ngày này để ăn mừng, hy vọng trong sinh nhật của Phí Cẩn có thể tỏ . Dù có bị từ chối, thì mỗi năm vào sinh nhật, sẽ nhớ đến này, người từng dẫn đi ngắm sao.

Anh có vẻ , cũng dường như đang lưỡng lự. Một phút trôi qua, chúng tôi nhau, tôi không hề che giấu ánh mắt kiên định của mình, để Phí Cẩn thấy rõ. Anh quay đầu vào kính thiên văn.

Phí Cẩn rất chân thành, vừa ngắm vừa hỏi, và tôi trả lời từng câu bằng những kiến thức đã tra cứu về các chòm sao.

Đến khi hỏi tôi chòm sao của tôi là ngôi sao nào?

“Là Tinh Kỷ.”

Tôi điều chỉnh kính và tìm một ngôi sao ấm áp, giống hệt tôi.

“Sao em lại nghĩ đến việc ngắm sao?”

“Em từng mất đi mặt trăng mà em thích nhất. Lúc đó em cảm thấy rất bế tắc, nghe mỗi người đều có một ngôi sao hộ mệnh, nên em muốn tìm ngôi sao của mình.”

“Nghĩ rằng, dù trong bóng tối không có mặt trăng, có sao cũng .”

“Sao cũng tốt mà.”

Phí Cẩn hiểu ý của tôi.

“Nhưng sao rốt cuộc cũng không thể thay thế mặt trăng.”

Nhất là bây giờ, tôi có thể nắm tay mặt trăng trong mộng của mình, sao lại không mạnh dạn theo đuổi chứ?

Tôi kiên nhẫn chờ phản hồi của Phí Cẩn, nếu từ chối lần nữa, tôi sẽ tôn trọng lựa chọn của và từ từ để cảm này phai nhạt.

Dưới chứng kiến của những vì sao, để có ánh trăng sáng của mình, tôi không sợ sự chân thành của mình bị bỏ qua. Thích là thích, cố chấp cũng là cố chấp, chỉ mong chân thành đổi lấy chân thành.

Mặt tôi bình thản, thực chất nội tâm đang rộn ràng, nắm chặt tay Phí Cẩn, rồi nghe hỏi: “Em có muốn kết hôn với không?”

Tôi bất ngờ thả tay ra, có phải tôi quá mơ hồ rồi không? Sao lại đến kết hôn? Là thật sự xem tôi là đối tượng hẹn hò sao? Tôi nhất thời không biết trả lời thế nào.

Phí Cẩn thấy tôi im lặng, cũng nhận ra câu hỏi quá trực tiếp của mình, “Em có muốn quen với mục tiêu là kết hôn không?”

Lời đề nghị nghe cổ điển thật, chắc chỉ có một người đàn ông tốt như Phí Cẩn mới đưa ra đề nghị như .

Tôi đâu còn là trẻ nữa, tôi hiểu rằng giữ một mối bền lâu là không dễ, tôi quan tâm đến điểm khởi đầu của cảm, không đặt sẵn điểm kết, chỉ cần chân thành từ đầu đến cuối.

Tôi gật đầu, “Em đồng ý!”

Dù sao cũng giống nhau, miễn là mục tiêu của tôi đạt .

7

Được ở bên ánh trăng sáng mà tôi đã khao khát bao lâu, tôi lập tức chia sẻ niềm vui này với Lư San. Cậu ấy khuyên tôi hãy tận hưởng cảm giác ngất ngây của giai đoạn đầu .

“Cưng, để tớ gửi phong bao lì xì xin lỗi.” Lư San cậu ấy không muốn dội gáo nước lạnh, chỉ là lúc này tôi cậu ấy nhớ đến chính mình ngày xưa, khi cậu ấy âm thầm Vu Bạch lâu như , mà sau khi ở bên cậu ta, lại cãi nhau liên miên, chẳng ngọt ngào như mong đợi.

Lời của Lư San không ảnh hưởng đến tâm trạng của tôi, tôi nhận phong bao, nhờ cậu ấy và Vu Bạch hỗ trợ nhiều hơn trong thời gian tới, còn tôi xin nghỉ phép để thư giãn.

Tôi là người tỉnh táo, biết tận hưởng , nếu không khiến tôi vui vẻ, tôi sẽ là người chủ kết thúc. Những thứ hư ảo quý giá nhất chính là cảm giác thỏa mãn trong lòng.

Trịnh Kỳ gửi lời chúc mừng, có lẽ là do Phí Cẩn báo cho ấy biết chúng tôi đã ở bên nhau, điều đó dậy lên chút tự hào trong tôi.

“Mai em đến nhà , ăn cơm do nấu.”

Không cần bàn bạc gì, tôi nhanh chóng tận dụng quyền của Hà Đông, vui vẻ đáp: “Được.”

Tôi muốn để Phí Cẩn cảm nhận cảm đã chôn giấu bao năm của tôi, để thấy sức mạnh trong sáng của tôi,

Muốn hối tiếc vì sao lại không sớm ở bên tôi!

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...