Bất Ngờ Gặp Lại [...] – Chương 1

Tôi và ánh trăng sáng của mình gặp lại nhau, lúc này mẹ ấy đang túm tóc mẹ tôi mà chửi rủa là “đồ độc phụ.”

Rõ ràng không nhận ra tôi, trái tim tôi vẫn đập loạn nhịp.

1.

Gặp lại Phí Cẩn, tôi phát hiện ra mình vẫn còn thích .

Tôi uống rượu ở quán bar mới mở ở quê nhà, mong muốn dùng cơn say để tỉnh táo hơn chút.

Anh chỉ là ánh trăng sáng của tôi thuở thiếu thời mà tôi chưa bao giờ với tới.

Giờ tôi có sắc có tiền, ngồi một mình uống rượu, luôn bị đàn ông bắt chuyện.

Tôi đã từng hẹn hò với không dưới mười chàng đẹp trai, chẳng ai trong số đó, đủ để khiến Kỷ Vãn Âm tôi bận lòng.

Trong cơn mơ màng, tôi thấy Phí Cẩn. Chắc chắn là tôi đã uống quá nhiều, tôi vội quét mã QR để thanh toán.

Nhưng vừa bước ra đến cửa, tôi đã va vào ai đó, người đó khẽ xin lỗi, bàn tay thô tục vẫn sờ soạng trên cánh tay rõ nét của tôi.

Tôi vừa định vung tay đánh, thì hai tiếng “Buông ấy ra!” khiến tôi ngừng lại.

Trong cơn say, tôi mọi chuyện diễn ra theo hướng “ hùng cứu mỹ nhân.”

Phí Cẩn đến để ủng hộ khai trương, định uống một ly rồi đi, thấy có bị quấy rối nên ra tay ngăn cản.

“Cảm ơn trai.” Tôi thật sự đầu óc quay cuồng, cơ thể mềm nhũn, dựa vào Phí Cẩn.

Mùi hương trên người vẫn như lúc tôi 15 tuổi, khiến tôi say đắm.

Nghe tôi quen biết Phí Cẩn, dưới lời nhờ vả của chủ quán bar, Phí Cẩn đưa tôi về.

Trên đường về rất yên lặng, tôi cũng chẳng biết gì, chỉ dựa vào vai giả vờ ngủ.

Dù sao thì, sáng nay mẹ đã gặp mẹ tôi ở chợ, bỗng dưng phát điên túm tóc và mắng chửi mẹ tôi.

Khi tôi tới nơi, cảnh sát đã vào cuộc.

Mẹ tôi chọn cách hòa giải, rằng bà quen mẹ Phí Cẩn, mẹ Phí Cẩn từng chịu kích nên có chút rối loạn thần kinh.

Phí Cẩn rối rít cảm ơn, hứa sẽ chăm sóc mẹ mình tốt hơn.

Ba tôi còn thẳng thắn với tôi: mối đầu của mẹ tôi chính là ba của Phí Cẩn.

Tôi thật sự đã kế thừa tiêu chuẩn chọn người của mẹ rồi…

2

Cả đêm trằn trọc, suy nghĩ xem có nên sống lại trái tim đã nguội lạnh này không?

Ngủ đến chiều, đầu vẫn đau, lại bị thân Lư San kéo dậy, đi cùng cậu ấy đi xem mắt.

“Tiểu thư, chẳng phải cậu đang chiến tranh lạnh với Vu Bạch sao?”

Cả hai đều là cổ đông của tôi, hai người họ chiến tranh lạnh đồng nghĩa với việc khiến cổ đông lớn như tôi mệt chết đi .

“Hừ, ai bảo ấy còn chưa cầu hôn tớ!”

Thích tận hưởng không phải tốt sao?

Tôi không muốn giống mẹ mình, cả đời hy sinh trong hôn nhân, để rồi gọi đó là .

Không ngờ, đối tượng xem mắt của Lư San lại là Phí Cẩn, mà người giới thiệu lại là mối đầu của , Trịnh Kỳ.

Hai người họ thật sự không đến với nhau sao?

Tôi chằm chằm vào Trịnh Kỳ, mười năm trôi qua, ấy vẫn dịu dàng và rạng rỡ.

Ngày đầu tiên vào đại học, tôi đi tìm Phí Cẩn, lại thấy ôm Trịnh Kỳ, vui vẻ, trông thật si .

Trái tim tôi tan nát, từ đó không còn tìm hiểu gì về nữa, tách ra khỏi thế giới của mình.

Có lẽ, những điều không đạt luôn khiến lòng người bứt rứt.

Tôi dành một năm để lột xác, không còn là dịu dàng như trước, mà trở nên nóng bỏng và tràn đầy sức sống, chỉ những chàng đẹp trai.

Lư San mỉa mai tôi là phiên bản nữ của Lục Chấn Hoa.

Mỗi trai của tôi ít nhiều đều có nét giống Phí Cẩn, người thì đôi mắt, người lại sống mũi giống .

Giờ đây, số phận đã sắp đặt cho ánh trăng sáng ba lần xuất hiện trước mắt tôi, trái tim tôi lại đập loạn nhịp, thì tiến tới thôi!

Tôi muốn chinh phục Phí Cẩn.

Lư San ngửi thấy tham vọng của tôi, rằng cậu ấy đã có trai, rồi giới thiệu tôi với Phí Cẩn.

Trịnh Kỳ quay sang trò chuyện thân thiện với tôi, cố hết sức giúp chúng tôi đến với nhau, trong khi Phí Cẩn chỉ khẽ cau mày, nhẹ nhàng đáp lời.

Tôi biết định từ chối tôi.

Chỉ vì mối dây dưa của thế hệ trước?

Vậy nên đời sau lại không thể thành đôi ư?

Người ta bảo thứ không có mới là tốt nhất…

Tôi lại muốn có , thử một lần, tốt xấu là do tôi quyết định.

3

Ngày hôm sau, tôi nhờ Trịnh Kỳ sắp xếp để gặp lại Phí Cẩn và cùng về thăm trường cũ.

Tôi cố ý chọn gặp ở phòng học của lớp năm xưa, khi chầm chậm bước tới, tôi như quay lại khoảnh khắc lần đầu gặp .

Lần đó là sau khi tham gia cuộc thi do trường tổ chức, tôi cảm thấy không khỏe, liền trốn vào góc để nghỉ ngơi.

Sắp ngủ thì ngửi thấy mùi bạc hà thanh mát, tôi mở mắt mơ màng và thấy một bên mặt đẹp đẽ của Phí Cẩn dưới ánh hoàng hôn, đôi mắt tôi sáng lên, cơn buồn ngủ tan biến.

Anh chỉ lặng lẽ chỉ vào quần tôi, tôi sờ thử và phát hiện có chút ẩm ướt, liền tháo áo khoác đồng phục để che lại.

Tôi lục trong cặp không tìm thấy băng vệ sinh, quên mất cả ngày, cũng quên mua thêm, mặt tôi đỏ bừng.

Phí Cẩn dường như hiểu sự lúng túng của tôi, bảo tôi chờ một lát, 20 phút sau, chạy đến mang theo một gói băng vệ sinh mới.

Trên xe buýt, nghe giáo hỏi tại sao Phí Cẩn không lên nhận giải nhất, bình thản đáp: “Em đi bổ sung giấc ngủ.”

Bí mật nhỏ giữa chúng tôi trở thành lý do tôi bắt đầu thích Phí Cẩn.

Phí Cẩn là huyền thoại trong trường, vừa đẹp trai nhất, lại luôn đứng nhất về thành tích.

Tôi, một học sinh chỉ ở mức khá, vốn rất khó để tiếp với một nam thần quý giá như .

Nhưng ngay lần đầu gặp, đã mang đến sự dịu dàng chết người khiến tôi đắm chìm, tôi lao vào học hành, hy vọng sẽ nhớ đến mình.

Khi tôi đạt hạng nhất lớp mười, Lư San lần đầu tiên cậu ấy cảm nhận sức mạnh kỳ diệu của cảm đơn phương.

Cậu ấy khuyến khích tôi không nên âm thầm cố gắng nữa, bảo tôi hãy tỏ với Phí Cẩn vào ngày thi xong đại học.

Tôi dành ba ngày viết một lá thư tỏ đầy chân thành, kẹp vào cuốn Tam Thể thích, như một món quà chúc mừng.

Nghĩ lại dáng vẻ rụt rè của mình lúc đó, tôi chỉ muốn tự đánh mình.

Tôi lắp bắp chẳng lời nào, Phí Cẩn cảm ơn, nhận lấy món quà, rồi rời đi để gặp gia đình đang chờ.

Một tuần sau, không thấy Phí Cẩn gọi điện, tôi nghĩ mình bị từ chối, đã khóc suốt một đêm.

Đến khi nhập học, tôi mới phát hiện lá thư tỏ vẫn còn nằm trong ngăn ngoài cặp, trách bản thân đã sơ ý, tôi nỗ lực thi đậu vào trường đại học mà Phí Cẩn đang theo học.

Mười năm sau, trở về điểm khởi đầu, lần nữa tôi lại cảm nhận sự rung của trái tim mình.

4

Lần này, tôi không còn lắp bắp nữa, những gì vừa kể không phải là hồi ức, mà là toàn bộ lời tự sự của tôi với Phí Cẩn khi chúng tôi cùng dạo bước thăm lại trường xưa.

Tôi bình tĩnh đối diện Phí Cẩn và tỏ : “Anh, có muốn nhận lá thư trễ này không?”

“Kỷ Vãn Âm, thật ra, năm đó nhặt nó, đọc xong, rồi lén bỏ lại vào cặp em.”

Cái gì! Phí Cẩn đã sớm biết lòng tôi! Và âm thầm từ chối tôi!

“Anh rất trân trọng cảm của em, hy vọng lúc đó em tập trung vào học hành.”

“Vậy bây giờ thì sao, ?”

Giờ chúng tôi đều là người trưởng thành và độc thân.

“Kỷ Vãn Âm, bây giờ em là thích, hay là cố chấp?”

Phí Cẩn không hiểu đã gieo một hạt giống lớn thế nào trong những năm tháng thanh xuân bồng bột của tôi.

Từ sau bí mật nhỏ đó, thật kỳ lạ, mỗi khi tôi cần giúp đỡ, Phí Cẩn luôn xuất hiện, kịp thời và tử tế như ngày đầu gặp gỡ.

Tôi chìm trong bọt bong bóng dày đặc của phim thần tượng, còn Phí Cẩn thì nghĩ đây chỉ là việc mà một học sinh gương mẫu nên .

“Âm Âm, ấy đúng mà, có ai lại lâu đến thế!”

Trong khung chat, Lư San khuyên tôi: “Buông bỏ đi.”

Thời đại đã tiến hóa đến ăn liền rồi, ai còn tin vào dài lâu nữa, không đoạn tuyệt đã là ân huệ rồi.

Nhưng sao tôi có thể dễ dàng từ bỏ lần nữa.

“Tớ sẽ chứng minh cho ấy thấy, tớ thật sự thích ấy!”

Tự tin tràn đầy, tôi lại bỏ qua một điều rằng, cảm không phải là thứ cần nỗ lực chứng minh.

Huống chi, Trịnh Kỳ thỉnh thoảng còn tiết lộ cho tôi những sở thích của Phí Cẩn, và ấy bảo tôi đừng từ bỏ.

“Chị Kỳ, ấy tốt như , sao chị và ấy lại chia tay?”

Tôi thoải mái dựa vào mối đầu của để theo đuổi , và cũng không ngại hỏi rõ thắc mắc của mình.

“Một phần là vì mẹ ấy, một phần là do chị.”

Năm Phí Cẩn tốt nghiệp đại học, ba đột ngột qua đời, mẹ tiếp quản công ty. Vì sự phát triển của công ty, bà không thể để Phí Cẩn quen một người như Trịnh Kỳ, lớn lên từ trại mồ côi.

Phí Cẩn kiên quyết không chia tay, cố gắng chứng minh rằng mình có thể giữ công ty mà không cần đến liên hôn, một người không bao giờ uống rượu như đã uống đến say khướt để giành lấy hợp đồng lớn, trong một năm phải nhập viện ba lần.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...