Khương Trà xem ảnh xong, thản nhiên :"Con ông vẫn ổn, chỉ là có thêm một người mới thôi."
Cục trưởng Trần lộ vẻ lo lắng, giọng trầm xuống:"Tôi nghe Nghệ Đức , bảo rằng con bé đang kết với một người không thuộc về dương gian… Nghĩa là nó bị quỷ hồn mê hoặc sao? Tôi đã đặt lá bùa đưa dưới gối Tiểu Cam, dạo này ban đêm con bé không chạy ra ngoài nữa. Nhưng ban ngày vẫn thường xuyên biến mất."
Tạ Vinh An nghe , không nhịn thắc mắc:"Không thể khóa cửa phòng lại để con bé không ra ngoài sao?"
Cục trưởng Trần cúi đầu, giọng khàn đi:"Chúng tôi đã thử rồi, suýt chút nữa lại mất con bé…Hôm đó, khi phát hiện con bé thường xuyên trốn ra ngoài, chúng tôi đã khóa chặt cửa. Nhưng ai ngờ, nó lại mở cửa sổ, suýt chút nữa nhảy xuống. May mà vợ tôi phát hiện kịp thời, nếu không hậu quả không thể tưởng tượng nổi. Từ đó về sau, chúng tôi không dám khóa cửa nữa…"
Khương Trà đưa lại bức ảnh cho Cục trưởng Trần, giọng bình tĩnh:"Ông đừng quá lo lắng, con ông không kết giao với xấu."
Cục trưởng Trần thoáng sững người, trong mắt hiện lên một tia hy vọng mong manh:"Thật sao?"
Ông tin Hoàng Nghệ Đức, tin rằng Nghệ Đức sẽ không tùy tiện phóng đại sự thật. Vì , dù người trước mặt còn rất trẻ, ông vẫn muốn đặt niềm tin vào —chỉ cần có một chút hy vọng cũng .
"Trong vòng một tiếng, tôi sẽ đưa con ông về."
Nói xong, Khương Trà xoay người rời đi.
Tạ Vinh An vội vã đuổi theo.
Hoàng Nghệ Đức cũng không dám chậm trễ, vội vàng với Cục trưởng Trần một tiếng rồi chạy theo. Nhưng chạy một đoạn, mới phát hiện mình đã vượt quá Khương Trà và Tạ Vinh An đến hơn mười mét…
Lúng túng quay lại, Hoàng Nghệ Đức mở cửa xe, ba người cùng lên.
Anh quay đầu hỏi Khương Trà:"Bây giờ đi đâu?"
"Đến nhà hàng tốt nhất ở đây."
Hoàng Nghệ Đức sững sờ:"Hả? Đi đâu cơ?"
"Nhà hàng tốt nhất, ăn tối."
Anh trợn mắt, ngớ người:"Để gì?"
"Ăn cơm. Đến giờ thì phải ăn thôi."
Tạ Vinh An cũng không tin nổi cuộc đối thoại này, quay đầu Khương Trà chằm chằm:"Chúng ta thật sự đi ăn à?"
"Có vấn đề gì sao?"
Hoàng Nghệ Đức nuốt nước bọt:"Nhưng vừa sẽ đưa Tiểu Cam về trong vòng một tiếng! Giờ lại đi ăn, kịp sao?"
Khương Trà vẫn thản nhiên:"Không vấn đề gì."
Hoàng Nghệ Đức cứng họng, không dám chậm trễ vẫn lặng lẽ đạp ga nhanh hơn ở những đoạn đường có thể.
Mười phút sau, xe dừng trước một khách sạn sang trọng nhất khu vực.
Khương Trà chọn một phòng riêng ở tầng hai, sau đó gọi hết tất cả món trong thực đơn.
Hoàng Nghệ Đức sờ sờ ví tiền lép kẹp của mình, lúng túng hỏi nhân viên phục vụ:"Ở đây có thể ghi nợ không?"
Khương Trà không thèm , chỉ tay về phía Tạ Vinh An:"Anh ta trả."
Bạn thấy sao?