Tin tức ngày một lan rộng. Cư dân mạng bắt đầu @ cảnh sát, cầu mở cuộc điều tra.
Tại đồn cảnh sát.
Tống Vân Lan bị lấy lời khai không hợp tác.
"Hỏi gì mà hỏi? Chờ luật sư của tôi đến đi."
Hắn ra vẻ ta đây, thậm chí còn cầu nữ cảnh sát rót nước. Khi bị từ chối, hắn lập tức loạn.
Một lúc sau, có người vỗ vai hắn. Cảm giác lành lạnh, như có giọt nước rơi xuống.
Hắn bực mình quay lại, định mắng, vừa thấy thứ trước mặt, cả người đông cứng.
Đó không phải người.
Là một khuôn mặt quỷ dữ tợn, thất khiếu chảy máu, từng giọt đỏ tươi nhỏ xuống, thấm vào vai áo hắn.
Tống Vân Lan rùng mình, hoảng loạn cúi đầu. Cả vai hắn nhuốm máu.
"A a a a——!"
Hắn hét lên, lao về phía cửa sắt, đập mạnh.
"Cứu mạng! Có ma! CÓ MA!"
Nhưng các cảnh sát, những người đã chịu đủ sự quấy rối của hắn từ nãy đến giờ, giờ đây chỉ bình thản việc. Không ai đoái hoài.
Mà quỷ dữ… thì vẫn lởn vởn sau lưng hắn.
Tống Vân Lan chưa bao giờ nghĩ có ngày mình sẽ rơi vào huống quái đản thế này.
Hắn chỉ là một công dân bình thường, bị vướng vào một vụ án oan, rồi bị tống vào đồn cảnh sát chờ điều tra. Nhưng trời xui đất khiến thế nào, hắn lại có thể thấy… quỷ!
Cái đồn cảnh sát này không chỉ nhốt người, mà còn là nơi tập trung của một đám quỷ hồn uất ức chưa siêu thoát. Nhiều kẻ chết vì tai nạn bất ngờ, chưa hoàn hồn đã quen thói lúc còn sống, cứ thế tìm đến đồn cảnh sát báo án. Nhưng họ chờ mãi không thấy cảnh sát đến giải quyết, chỉ thấy Tống Vân Lan – kẻ duy nhất có thể thấy mình.
Thế là cả đám nhao nhao xông đến, thi nhau nhờ hắn gọi cảnh sát.
Tống Vân Lan vừa thấy những khuôn mặt méo mó, mắt trợn trừng, đầu vỡ toác, bụng thủng lỗ… liền sợ đến mức hai chân mềm nhũn, nước tiểu ấm nóng tràn ra khỏi quần.
Một con quỷ nam chết vì bị sét đánh cong queo, trên đầu còn chỏng chơ một chậu hoa, liếc hắn một lượt, rồi nhăn mặt chê bai:
“Sao lớn từng này rồi mà còn tè dầm? Quá vô dụng!”
Một con quỷ khác, vốn là nạn nhân của một vụ án mạng, trên thận vẫn còn cắm con dao, lắc đầu thở dài:
“Chậc chậc, ta ba tuổi đã không tè dầm rồi.”
Ngay cả một nữ quỷ bị xe tông chết, dắt theo con nhỏ, cũng ghé tai con thì thầm:
“Con ngoan, sau này không học theo hắn đâu nhé.”
Đám quỷ xung quanh nhao nhao phụ họa, có kẻ lắc đầu ngao ngán, có kẻ bật khinh bỉ.
Tống Vân Lan sợ đến mức run lẩy bẩy, không còn hơi sức phản bác. Hắn hít từng ngụm khí lạnh, mồ hôi ướt đẫm trán, đến mức suýt thì ngất xỉu.
Đến nước này, hắn mới sực nhớ đến vòng phật châu trên cổ tay, vội giơ lên với hy vọng xua đuổi lũ quỷ.
Nhưng kết quả hoàn toàn ngược lại.
Bạn thấy sao?