Khương Trà ngồi thẳng dậy, giọng điệu bình thản: "Vậy tôi thẳng, Hạ gia muốn liên hôn với Tống gia, hai nhà đang bàn bạc với nhau. Tôi hy vọng người kết hôn với Hạ Trúc Tuyết là ."
Tống Vân Sâm không quá ngạc nhiên, hiển nhiên hắn đã nghe qua chuyện này. Chỉ là, vẻ mặt hắn có chút khó xử: "Người đứng đầu Tống gia tương lai không phải tôi. Nếu Hạ gia muốn liên hôn, người họ nên chọn là em trai tôi – Tống Vân Lan."
Khương Trà nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông mềm mượt của Tiểu Hoàng, giọng điệu mang theo chút ý : "Anh không muốn tranh giành sao?"
Tống Vân Sâm hơi sững lại, rồi đáp ngay: "Tôi luôn tuân thủ bổn phận."
Khương Trà cong môi, ánh mắt thản nhiên hắn: "Không cần diễn trước mặt tôi. Tôi đến đây là để giúp ."
Nàng với giọng điệu vô cùng bình thản, thậm chí còn mang theo chút tùy ý, cứ như thể đây chỉ là một chuyện nhỏ nhặt không đáng kể. Nhưng trên thực tế, lời của nàng đủ sức thay đổi vận mệnh của một số người.
Tống Vân Sâm nhíu mày, giọng trầm xuống: "Ý là gì?"
Khương Trà vỗ nhẹ vào lưng Tiểu Hoàng, mèo con lập tức nhảy khỏi lòng nàng, lách người vào lòng Hạ Trúc Tuyết.
Hạ Trúc Tuyết vội vàng ôm lấy nó, ánh mắt lộ vẻ nghi hoặc Khương Trà.
Lúc này, Khương Trà đứng dậy, từ đĩa trái cây trên bàn trà cầm lấy một quả táo lớn nhất, đẹp nhất.
Nàng đi giày cao gót chậm rãi tiến về phía Tống Vân Sâm, dừng lại khi chỉ cách hắn một khoảng cánh tay.
"Tôi và Hạ Trúc Tuyết có một giao dịch." Giọng nàng chậm rãi, rõ ràng. "Cô ấy có thứ tôi cần, thứ này hiện tại vẫn đang nằm trong tay cha ấy. Muốn lấy , Hạ Trúc Tuyết nhất định phải liên hôn với Tống gia. Mà là lựa chọn thích hợp nhất."
Nói xong, nàng đưa quả táo trong tay ra.
Tống Vân Sâm theo bản năng giơ tay đón lấy.
Tay hắn đặt ở dưới, lòng bàn tay hướng về phía trước.
Ngay khi hắn vừa nhận lấy quả táo, giọng của Khương Trà vang lên: "Tôi sẽ đặt thứ mong muốn nhất vào tay , giúp đường đường chính chính liên hôn với Hạ Trúc Tuyết."
Tống Vân Sâm siết chặt quả táo trong tay, ánh mắt vẫn giữ nguyên vẻ lãnh đạm, giọng điệu không hề dao : "Xin lỗi, tôi không hiểu đang gì."
Khương Trà mỉm .
Người này quả nhiên đủ cẩn trọng.
Không hổ là gia chủ tương lai của Tống gia.
Dựa theo quỹ đạo vốn có của vận mệnh, sớm muộn gì Tống Vân Sâm cũng sẽ tiếp quản Tống gia. Điều nàng cần chỉ là trước kết quả này.
Nàng khoanh tay, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch lên:
"Tống Vân Sâm, năm nay 29 tuổi. Sau khi tốt nghiệp đại học, việc tại chi nhánh của Tống thị, mỗi ngày đều cẩn trọng công, không tranh không đoạt. Nhưng mặc kệ có xuất sắc đến đâu, Tống lão gia tử vẫn luôn đề phòng . Dù cha đã nhiều lần tiến cử trước mặt ông ta, ông ta chưa từng có ý định để trở về tổng bộ."
Nàng dừng lại một chút, ánh mắt sắc bén hắn: "Bởi vì ông ta muốn truyền lại công ty cho Tống Vân Lan. Nhưng không cam tâm, đúng không?"
Bạn thấy sao?