Bật Nắp Quan Tài [...] – Chương 121

Khương Trà không thích đứng lâu, dứt khoát tựa người vào xe lăn của hắn, dồn phần lớn trọng lượng lên đó, lười biếng : "Vẫn chưa, cứ để họ phát triển cảm thêm một lát đã, rồi tính chuyện chính sau."

Tạ Cửu Đường khẽ một tiếng: "Em còn định tranh cả việc của bà mối à?"

Khương Trà buột miệng đáp: "Trả tiền là hết, đến lúc đó em sẽ tính cho một bà vợ mỹ nhân." Nàng ngừng một chút, liếc hắn đầy ẩn ý rồi chậc chậc lưỡi: "Nhưng mà, đàn ông nhà họ Tạ hình như không có duyên với hôn nhân lắm thì phải. Số lượng ly hôn cũng kha khá nhỉ?"

Tạ Cửu Đường hờ hững đáp: "Bảy người rồi."

Khương Trà lập tức bấm ngón tay tính toán, lắc đầu tặc lưỡi: "Người thứ tám cũng sắp đến rồi, sắp tạo thành Bát Ly Thế Gia."

Tạ Cửu Đường: "…?"

Không đợi hắn phản ứng, Khương Trà đã đổi đề tài: "Anh có muốn ăn gì không? Ở đây có bánh pudding hình mèo đặc biệt đáng , lại còn ngon nữa. Để em đi xem còn không, lấy cho ăn thử."

Dứt lời, nàng lập tức chạy biến, tốc độ nhanh đến mức Tạ Cửu Đường chưa kịp thêm câu nào.

Hắn theo bóng lưng nàng khuất dần, cúi xuống, siết chặt đôi chân không thể cử của mình. Một mình ngồi trong yên lặng, hắn bỗng thấy có chút ảo não.

Nhưng rất nhanh sau đó, nhớ đến lời nàng về việc có thể chữa khỏi chân cho hắn, sự buồn bực trong lòng dường như cũng tan đi ít nhiều, như có một tia sáng len lỏi vào nơi tối tăm.

Không lâu sau, Khương Trà đã quay lại, trên tay bưng cả một mâm bánh pudding mèo. Khi nàng bước đến gần, những chiếc bánh trong đĩa vì di chuyển mà hơi nghiêng ngả, trông như đang nhảy múa.

"Anh mau nếm thử đi, món này ngon nhất!" Khương Trà hớn hở giới thiệu.

Tạ Cửu Đường vốn không thích ăn đồ ngọt, thấy dáng vẻ nhiệt của nàng, hắn không nhịn mà cầm một miếng, đưa vào miệng, chậm rãi thưởng thức.

"Ngon không?" Khương Trà cũng tranh thủ nhét một miếng vào miệng.

Tạ Cửu Đường gật đầu, "Ngon. Em thích món này lắm à?"

"Thích chứ, đồ ngon ai mà không thích?" Khương Trà lại nhét thêm một miếng nữa, vẻ mặt cực kỳ thỏa mãn.

Tạ Cửu Đường suy nghĩ một chút rồi : "Vậy lần sau bảo quản gia học . Hắn học rất nhanh, chắc chắn sẽ ."

Khương Trà ăn đến mức sắp hết một mâm pudding, chợt liếc mắt sang vai áo của Tạ Cửu Đường, phát hiện mình vô dính một chút bánh lên đó.

Nàng lập tức đưa tay lau đi, không ngờ lại để lại một vệt ướt rõ ràng.

Ánh mắt Tạ Cửu Đường khẽ chuyển, rơi đúng vào vị trí tay nàng vừa chạm qua.

Khương Trà lập tức giơ tay lên che lại, tít mắt hắn, rồi nhanh chóng đánh lạc hướng: "Quản gia nhà một mình phải lo việc nhà, nấu ăn, chăm sóc vườn, giờ còn phải học tráng miệng nữa. Hắn có chạy mất không đấy? Một người quán xuyến cả cái nhà to thế này, còn bận hơn cả đội sản xuất lừa kéo xe."

Tạ Cửu Đường bình tĩnh đáp: "Tôi trả lương cao, hắn sẽ không chạy."

Khương Trà giơ ngón tay cái lên, khen ngợi: "Thời buổi này tìm ông chủ tư bản có lương tâm như không dễ đâu."

Tạ Cửu Đường khẽ nhướng mày, ý ôn hòa nơi đáy mắt: "Em chắc chắn những lời này là đang khen tôi à?"

Khương Trà hời hợt đáp: "Coi như thế đi."

Hắn bật thành tiếng, ánh mắt nhu hòa hơn hẳn: "Tôi sống lâu như rồi, cũng chưa từng gặp nào thú vị như em."

Nghe đến đây, Khương Trà lập tức đưa tay che miệng hắn lại, không chút nể nang: "Đừng nữa, mùi ngôn nồng nặc quá."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...