Hạ Trúc Tuyết không thể tin vào những gì mình vừa thốt ra. Cô cảm thấy như đầu óc mình đang bị vỡ vụn, đặc biệt khi nghĩ đến việc đã mở miệng với người mình tưởng tượng là "chồng tương lai" những lời như . Trong đầu lúc này như có một đám ong đang bay xung quanh.
Đúng lúc đó, Tống Vân Sâm khẽ mỉm , nụ của ấm áp, dịu dàng khiến trái tim Hạ Trúc Tuyết như lạc nhịp. Anh nhẹ nhàng : "Cô thích con mèo này sao? Muốn nhận nuôi nó à? Nó hiện tại chưa có chủ đâu, nếu muốn thì tôi nghĩ cũng không vấn đề gì."
Hạ Trúc Tuyết lúc này hoàn toàn bị nụ của cho mê mẩn. Cô gật đầu một cách máy móc, chẳng suy nghĩ gì cả, chỉ biết cảm giác ngây ngất khi vào khuôn mặt tuấn tú của . "Nuôi! Nhất định phải nuôi! Chẳng cần nghĩ thêm, ngay cả nếu là nuôi , tôi cũng sẽ nhận nuôi!"
Cô cảm thấy mình như rơi vào một vũng sâu mê đắm, không thể thoát ra . Hạ Trúc Tuyết với đôi mắt sáng lấp lánh, trong lòng không ngừng thầm kêu lên: "Ôi trời, Khương Trà sao lại giới thiệu cho mình một ông chồng đẹp trai như . Kiếp sau tôi sẽ trâu ngựa cho , không, tôi sẽ cả trâu lẫn ngựa cũng !"
Khương Trà vừa quay trở lại bên cạnh Tạ Cửu Đường thì bất giác hắt hơi một cái.
"Lạnh à?" Tạ Cửu Đường nhướng mày, bộ định cởi áo khoác ngoài.
Khương Trà lập tức giơ tay đè lại tác của hắn, một tay còn lại xoa xoa mũi, hờ hững : "Không cần."
Tạ Cửu Đường không rút tay về ngay mà khẽ nắm lấy cổ tay nàng, lòng bàn tay lành lạnh khiến hắn cảm thấy tim mình đập nhanh hơn một nhịp.
Khương Trà vừa từ ngoài sân trở về, bị gió lạnh thổi qua, lòng bàn tay hơi lạnh hơn bình thường. Sau khi kinh mạch bị tổn thương, thể chất của nàng trở nên dễ nhiễm lạnh hơn, đặc biệt là khi gặp gió rét, nhiệt độ cơ thể sẽ hạ nhanh hơn người bình thường. Thế , nàng lại không cảm thấy quá khó chịu hay bị lạnh đến mức run rẩy.
Hơi ấm từ người Tạ Cửu Đường truyền sang, chầm chậm len lỏi vào kinh mạch, xua tan cảm giác giá rét trong cơ thể nàng. Cảm giác này thoải mái đến mức Khương Trà vô thức quyến luyến, chậm chạp không muốn rút tay về.
Tạ Cửu Đường phát hiện sự khác thường, ánh mắt rơi trên bàn tay nhỏ nhắn của nàng, trong đầu không nhịn suy nghĩ: "Vì sao nàng không buông tay?"
Còn chưa kịp nghĩ xong, Khương Trà bỗng đặt hai ngón tay lên cổ tay hắn, nhẹ nhàng bắt mạch.
"Sao tim đập nhanh thế? Cảm thấy không khỏe à?"
Tạ Cửu Đường hơi ngẩn ra, chằm chằm vào những ngón tay trắng nõn thon dài đang đặt trên cổ tay mình. Một lát sau, hắn chậm rãi lắc đầu: "Không có gì."
Khương Trà buông tay, gật gù nhận xét: "Mạch đập vẫn bình thường, không có bệnh gì cả."
Tạ Cửu Đường ho nhẹ hai tiếng, hơi mất tự nhiên chuyển chủ đề: "Việc cần của em đã xong chưa?"
Bạn thấy sao?