Dưới ánh đèn rực rỡ của bữa tiệc, Khương Tịch Đồng trừng lớn mắt khi thấy Khương Trà, giọng đầy sự không cam lòng: "Sao lại là ngươi?"
Nàng cảm thấy đi đến đâu cũng đụng phải Khương Trà. Chỉ cần nghĩ đến vận may cẩm lý vốn thuộc về mình bỗng nhiên trở nên bất ổn sau khi Khương Trà từ cõi chết trở về, nàng đã giận đến sôi gan. Hận không thể ngay lập tức trừ khử Khương Trà.
Nhưng người là phạm pháp, nàng không thể tự mình ra tay. Chỉ có thể nhẫn nhịn thêm chút nữa, để ông nội tìm người thích hợp giải quyết vấn đề này.
Nghĩ đến lần trước, tên vô dụng kia chỉ vì lợi ích mà rải tin thất thiệt khắp nơi, cũng may đã cắt đứt quan hệ với hắn, nếu không Khương gia chắc chắn sẽ mất sạch thể diện.
Khương Tịch Đồng âm thầm tự khen mình giỏi nhẫn nhịn, sau này nhất định có thể nên chuyện lớn.
Nàng ưỡn thẳng lưng, ngẩng cao đầu, ánh mắt đầy kiêu ngạo chằm chằm Khương Trà, hừ lạnh: "Loại người hầu ngu xuẩn như lợn này, ta cho ngươi đấy!"
Khương Trà nở một nụ đầy ý vị, giọng điệu thản nhiên: "Mẹ ngươi sinh ngươi ra, có phải quên lắp não cho ngươi không?"
Khương Tịch Đồng nghe xong lập tức nổi trận lôi đình, chỉ tay vào mặt nàng, giận dữ quát: "Ngươi mới là kẻ không có não! Cả nhà ngươi đều có vấn đề!"
Khương Trà càng rạng rỡ hơn, nhẹ nhàng đáp: "Ừ, cả nhà ta đều có vấn đề, mà hộ khẩu của ta vẫn còn ở Khương gia các ngươi đấy."
Câu này như một nhát dao sắc bén đâm thẳng vào Khương Tịch Đồng, khiến mặt nàng lúc trắng lúc xanh.
Bên cạnh, Hạ Trúc Tuyết ôm bụng ngặt nghẽo: "Ha ha ha ha! Tuyệt lắm!"
Khương Tịch Đồng giận đến mức toàn thân run rẩy, vừa định mắng tiếp thì có người xuất hiện.
Nàng liếc mắt , lập tức nhận ra người đến là Tống gia nhị thiếu gia – Tống Vân Lan. Ánh mắt nàng sáng rực, vội vàng thu lại lửa giận, nhanh chóng chỉnh lại trang phục, gương mặt bỗng chốc nở nụ ngọt ngào rồi bước lên nghênh đón.
Hạ Trúc Tuyết theo, ngạc nhiên thốt lên: "Ta chứ, trước đây ta chưa từng nhận ra ta có tài lật mặt nhanh như ! Không đi diễn viên đúng là phí của trời!"
Bên kia, Khương Tịch Đồng và Tống Vân Lan trò chuyện vui vẻ, còn vừa vừa dạo quanh sảnh tiệc.
Hạ Trúc Tuyết mà há hốc miệng: "Khoan đã, ta thích Tống Vân Lan sao?"
Khương Trà vừa lặng lẽ quan sát bố cục phong thủy trong phòng, vừa thản nhiên đáp: "Không phải thích."
Hạ Trúc Tuyết nhíu mày: "Vậy ta đang gì?"
Khương Trà cầm một chùm nho tươi, nhẹ nhàng nhón một quả bỏ vào miệng, rồi lắc ngón trỏ: "Thả thính."
Hạ Trúc Tuyết kinh ngạc: "Ý ngươi là gì? Cô ta muốn Hải Vương* chắc?" (*ý chỉ người có nhiều mối quan hệ cảm cùng lúc)
Bạn thấy sao?