12
Từ hôm đó, giữa tôi và Giang Vãn dường như có gì đó thay đổi.
Nhưng cũng có vẻ… chẳng thay đổi gì cả.
Cô ấy vẫn những việc thường ngày.
Làm việc nhà, đưa đón con.
Buổi tối vẫn nấu cơm, chờ tôi về ăn.
Chúng tôi vẫn trò chuyện, vẫn cùng con bài tập như trước.
Thậm chí tôi còn về nhà sớm hơn trước kia.
Nhưng… rốt cuộc thì điều gì đã thay đổi?
Sau bữa cơm tối hôm đó, tôi chủ phụ ấy rửa chén.
Trong lúc thu dọn, ngón tay tôi vô chạm vào tay ấy.
Ngay lập tức, Giang Vãn buông đũa, quay người lao thẳng vào bếp.
Tôi tưởng có chuyện gì, nên cũng bỏ chén đuổi theo.
Vừa bước vào, tôi thấy ấy đang điên cuồng bóp nước rửa tay.
Nước từ vòi chảy ào ào.
Cô ấy ra sức kỳ cọ như muốn cạo sạch lớp da của mình.
Bàn tay trắng trẻo bị chà đến mức đỏ ửng.
Khoảnh khắc đó, tôi bỗng bừng tỉnh…
Thứ đã thay đổi, chính là sự chán ghét.
Giang Vãn bắt đầu ghê tởm mọi sự đụng chạm từ tôi.
Kể cả chỉ là một va chạm nhỏ, vô .
Cô ấy cũng thấy ghê đến mức không thể chịu nổi.
Điều đó khiến tôi vô cùng bực bội.
Đã gần một tháng kể từ chuyện của tôi và Chu Tình.
Suốt tháng qua tôi không có bất kỳ liên lạc nào với Chu Tình.
Dù ấy có nhắn tin, gọi điện mấy lần, tôi đều từ chối.
Ban đầu tôi nghĩ, Giang Vãn chỉ là chưa vượt qua cú sốc tâm lý.
Tôi cho ấy thời gian.
Dù sao thì… chuyện này là lỗi của tôi với ấy.
Nhưng mọi thứ đều phải có giới hạn.
Một tháng rồi.
Cô ấy vẫn giữ cái dáng vẻ lãnh đạm, xa cách, không cho tôi chạm vào người.
Chẳng lẽ cả đời tôi phải sống với một khúc gỗ như sao?
Hành rửa tay đến phát điên của Giang Vãn đã hoàn toàn chọc giận tôi.
Cô ấy rõ ràng đang tát vào mặt tôi.
Cô ấy cảm thấy tôi… kinh tởm.
Tôi lao đến, tắt vòi nước.
Rồi khóa trái cửa bếp lại.
Khi tôi vừa quay người, Giang Vãn lại bật nước lên.
Cảnh đó khiến tôi mất hoàn toàn lý trí.
Tôi nhào đến, mặc kệ ấy giãy giụa, ép ấy lên bệ bếp, cúi người hôn lên vành tai.
Giang Vãn điên cuồng giằng co, đá túi bụi.
Thậm chí còn gào lên:
“Cố Minh! Buông tôi ra!”
Nhưng tôi không hề có ý định buông ấy.
Tôi còn luồn tay vào trong áo ngủ.
“Giang Vãn, còn giả vờ thanh cao cái gì nữa?”
“Tôi đã đuổi Chu Tình đi rồi đấy. Cô còn định loạn đến bao giờ?”
“Tối nay — hoặc là ngoan ngoãn theo tôi, hoặc là ly hôn!”
13
Vừa dứt lời, tôi đã xé toạc áo ngủ của ấy.
Làn da trắng mịn vừa lộ ra trong không khí,
“Bốp!” —
Một cú tát giáng thẳng vào mặt tôi.
Đầu tôi nghiêng hẳn sang một bên.
Tôi sững người.
Khi kịp hoàn hồn lại, Giang Vãn đã chụp lấy con dao trên kệ bếp.
Mũi dao dí thẳng vào hạ thân tôi.
Tóc ấy rối bời, ánh mắt lạnh lẽo, nụ méo mó như ma quỷ.
“Cố Minh… cũng xứng đòi ly hôn với tôi à?”
“Anh nghĩ mình có tư cách ly hôn với tôi sao?”
“Anh tưởng tôi không muốn ly hôn à?”
“Tôi éo muốn sống với thêm một giây nào nữa, đến hít thở cùng cũng khiến tôi thấy buồn nôn!”
“Nhưng tôi sẽ không ly hôn.”
“Ít nhất, tôi sẽ không để là người mở miệng đòi ly hôn!”
Tôi đứng chết lặng.
Nhìn Giang Vãn với ánh mắt đỏ ngầu, điên loạn, vung dao loạn xạ…
Bất giác tôi nhớ lại khoảnh khắc lúc ấy tìm thấy chiếc quần lót ren đó.
Khi ấy, rất bình tĩnh.
Không hét, không ầm ĩ.
Chỉ bảo tôi đuổi việc Chu Tình.
Sau đó, khi tôi nhận cuộc gọi từ Chu Tình trong buổi đi cắm trại,
Cô ấy vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh nhạt, còn nhẹ giọng dặn tôi đừng để con biết chuyện.
Lúc đó, tôi cứ nghĩ là ấy sợ.
Sợ mất tôi.
Nên mới nhẫn nhịn, ép mình chịu đựng.
Nhưng giờ đây…
Cô ấy vừa tát tôi một cú như trời giáng.
Và hét lên điên cuồng như thể muốn xé nát tôi ra từng mảnh.
Tôi mới hiểu ra…
Cô ấy chưa bao giờ sợ mất tôi.
.Cô ấy chỉ khinh thường tôi.
Khinh đến mức không buồn cãi vã.
Khinh đến mức… không thèm để tôi ảnh hưởng đến cảm của ấy.
Ngoài cửa, Hân Hân bật khóc vì bị tiếng ồn trong bếp dọa sợ.
Con bé đập cửa liên tục.
Hết lần này đến lần khác gọi:
“Mẹ ơi!”
“Mẹ ơi!”
Tiếng khóc của con khiến cả hai người trong bếp đều lặng đi.
Tôi mở cửa.
Hân Hân đứng đó, nước mắt giàn giụa như một đứa bé vừa bị bỏ rơi.
Tôi dang tay ra, muốn ôm con vào lòng để dỗ dành.
Nhưng con bé lại đẩy tôi ra,
Chạy thẳng vào lòng Giang Vãn.
“Mẹ đừng khóc.”
“Ba mắng mẹ, con không cần ba nữa.”
Tim tôi như rơi xuống đáy.
Tôi không thể tin nổi vào tai mình.
Tôi chằm chằm Hân Hân, thở gấp.
“Hân Hân… con vừa gì ?”
Con bé rúc trong lòng mẹ, ánh mắt còn đẫm nước vô cùng kiên quyết:
“Ba mắng mẹ, con không cần ba!”
“Con chỉ cần mẹ thôi!”
Giang Vãn chợt bật .
Cô ấy đặt dao xuống, bế Hân Hân lên.
Nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt con , dịu dàng dỗ dành:
“Ngoan nào, Hân Hân. Mẹ cũng chỉ cần con thôi.”
14
Tôi đứng chết trân tại chỗ.
Chỉ đến khi Giang Vãn bế con đi ngang qua tôi mới bàng hoàng nhận ra —
Tất cả vừa rồi… là kế hoạch của ấy.
Hay đúng hơn,
Sự lạnh nhạt, xa cách của Giang Vãn suốt một tháng qua —
Chính là để dẫn đến khoảnh khắc này.
Để chọc giận tôi.
Để đẩy tôi đến giới hạn, khiến tôi không kìm chế mà ép buộc ấy ngay trước mặt con.
Để buộc Hân Hân phải chọn giữa ba và mẹ.
Năm nay Hân Hân đã năm tuổi.
Nếu ra tòa, con bé hoàn toàn có quyền chọn sống với ai.
Và điều đó…
Khiến tôi mất đi con át chủ bài từng dùng để trói buộc Giang Vãn.
15
Tôi chưa bao giờ thật sự định ly hôn với Giang Vãn.
Dù tôi không còn ấy nữa.
Tôi cũng sẽ không ly hôn.
Vài ngày sau, tôi quyết định chuyện thẳng thắn với ấy.
Không giấu giếm chuyện giữa tôi và Chu Tình nữa.
Tôi thừa nhận mình đã ngoại .
Thừa nhận mình từng nhất thời rung trước một người khác.
Cuối cùng, tôi :
“Nếu em thấy không công bằng, em cũng có thể tìm một người khác.”
Tôi biết, Giang Vãn sẽ không bao giờ đi tìm người khác.
Dù ấy không còn tôi,
Cô ấy cũng sẽ không .
Vì ấy là người quá sạch sẽ,
Dù là trong đời sống hay trong cảm.
Nghe xong, Giang Vãn đặt cuốn sách xuống, tôi bằng ánh mắt đầy khinh bỉ:
“Cố Minh, xong chưa?”
Cô ấy bình tĩnh đến đáng sợ.
Bình tĩnh đến mức khiến tôi phát điên.
Lần này, tôi đã sắp xếp đưa Hân Hân sang nhà ông bà nội.
Trong nhà chỉ còn tôi và Giang Vãn.
Không còn cần phải diễn kịch nữa.
Tôi đập bàn đứng dậy, hai tay chống hông, giận đến mức không thể kiềm chế.
“Anh đã nhượng bộ rồi, em còn muốn gì nữa hả?”
“Giang Vãn, đi đến nước này, chẳng lẽ em không có tí trách nhiệm nào sao?”
“Em đã tròn bổn phận của một người vợ chưa?”
Giang Vãn vẫn giữ nguyên biểu cảm khinh bỉ.
Thậm chí khóe môi còn nở nụ .
Nhìn thấy nụ đó, đột nhiên tôi như bị đánh thức điều gì đó.
Tôi đưa tay chụp lấy chiếc điện thoại đang úp ngược trên bàn trà của ấy.
Nhưng Giang Vãn nhanh hơn, ấy giật lại trước.
Cô ấy không trả lời tôi, mà thẳng vào điện thoại:
“Thế này đã rõ chủ thể chưa?”
“Coi như ta đã tự thừa nhận việc ngoại trong hôn nhân chưa?”
Đọc tiếp
Bạn thấy sao?