Khi bị vợ phát hiện ngoại , tôi cứ nghĩ ấy sẽ phát điên lên, rồi loạn mọi chuyện.
Nhưng không.
Cô ấy không .
Thậm chí còn cực kỳ bình tĩnh.
Tôi biết, ấy đang chơi chiêu “muốn bắt thì thả”.
Sau đó, tôi chủ tìm ấy chuyện.
“Nếu em thấy không công bằng, em cũng có thể đi tìm một người khác.”
Tất nhiên, lúc câu đó, trong lòng tôi rất chắc chắn.
Cô ấy tôi đến thế, sao có thể phản bội tôi chứ.
Cho đến cái ngày tôi dẫn bồ đi phòng…
Lại gặp đúng ấy – người lẽ ra đang đi công tác.
Và bên cạnh ấy là một người đàn ông trẻ trung, bảnh bao.
1
Lúc Giang Vãn bước vào cửa hàng quần áo, tôi đang ngồi trên sofa, ngắm Chu Tình trong chiếc váy đuôi tôm trắng.
Cô ấy trẻ, đẹp, lại còn đầy khí chất quyến rũ.
Chỉ cần đứng yên ở đó thôi, cũng đủ để thu hút toàn bộ ánh của tôi.
Tôi không kìm mà tưởng tượng về bữa tiệc tối nay.
Tôi sẽ trở thành tâm điểm khiến bao người đàn ông khác phải ghen tị.
Thật ra, lúc đầu tôi định đưa Giang Vãn đi cùng đến buổi tiệc.
Dù gì thì ấy cũng là vợ hợp pháp của tôi mà.
Nhưng rồi, chỉ một buổi sáng cách đây một tuần, tôi vô thấy dáng vẻ của ấy lúc thay đồ.
Cởi bộ đồ ngủ rộng thùng thình ra, lộ rõ cái “phao cứu sinh” mỡ thừa bên trong.
Từng tầng, từng lớp chồng lên nhau.
Nhìn mà phát ngán.
Tôi không dám tưởng tượng cảnh dẫn ấy đến dự tiệc sẽ mất mặt đến mức nào.
Thế là tôi nghĩ ngay đến người của mình.
Phải chính xác thì, tôi chưa bao giờ xem Chu Tình là kiểu nhân bí mật hay “tiểu tam” như người ta vẫn gọi.
Trong mắt tôi, ấy là tri kỷ – người hiểu tôi từ cảm đến cuộc sống.
Không chỉ , ấy còn có ngoại hình nổi bật, đứng bên tôi là có thể tôn lên địa vị và thành công của tôi.
Phụ nữ, ở một mức độ nào đó, vốn là để nền cho đàn ông tỏa sáng.
Vậy nên tôi chẳng bận tâm Giang Vãn đã phải giảm bao nhiêu cân vì buổi tiệc này.
Cũng chẳng quan tâm việc ấy ép mình mặc corset đến mức khó thở chỉ để có vòng eo đẹp hơn.
Tôi vẫn giữ quyết định của mình.
2
“Chồng à, cũng ở đây à?”
Giọng của Giang Vãn kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ.
Lúc này tôi mới nhận ra Chu Tình đã quay lại phòng thử đồ để thay bộ đồng phục công sở.
Tôi thu lại ánh mắt, quay sang Giang Vãn – người đã ăn mặc rất chỉn chu hôm nay.
Nói sao nhỉ…
Một khi đã thấy khuyết điểm của ai đó, thì dù người đó là ai đi nữa…
Chỉ cần gặp lại, trong đầu sẽ không ngừng nhớ đến điểm xấu đó.
Rồi tự phóng đại nó lên.
Như bây giờ .
Giang Vãn mặc áo khoác có thắt eo, vóc dáng cao ráo, đi giày cao gót gót nhọn, rất có khí chất.
Người ngoài vào chắc chẳng thể nào nhận ra ấy là một bà mẹ từng xuống sắc sau sinh.
Nhưng với tôi, dù ấy trang điểm kỹ càng thế nào, trong đầu tôi vẫn hiện lên hình ảnh buổi sáng ấy đầu bù tóc rối, mặt bóng dầu.
Nhìn mà thấy chán.
Tuy , sự giáo dưỡng khiến tôi không để lộ sự chán ghét đó ra ngoài.
Lúc này, ngoài cảm giác ngán ngẩm vì vóc dáng ấy, tôi còn thấy hơi căng thẳng.
Căng thẳng vì sợ ấy nhận ra mối quan hệ giữa tôi và Chu Tình.
Tôi ngồi thẳng lại, bình tĩnh đáp lời:
“Tối nay có tiệc, định dẫn trợ lý Chu đi cùng.”
“Không phải mình đã em sẽ đi cùng mà?”
Giang Vãn nhíu mày tôi.
Tôi thoáng chốc không biết nên dùng biểu cảm gì để đáp lại ấy.
Thế nên tôi cúi đầu, vừa lướt điện thoại vừa bình thản :
“Bữa tiệc tối nay khá chán. Toàn là mấy ông chủ ăn đến dự, chắc chắn sẽ bàn chuyện công việc.”
“Anh dẫn trợ lý Chu đi thì ấy còn có thể phụ ứng phó, tiện thể hiểu thêm về thị trường.”
“Còn nếu em đi, lại phải chăm lo cho em.”
“Cuối cùng hai bên đều không trọn vẹn, chẳng phải càng rối hơn sao?”
3
Thật ra mấy lần trước dự tiệc đều là Giang Vãn đi cùng tôi.
Cô ấy học đại học ngành quản trị, thạc sĩ thì học tài chính.
Nền tảng chuyên môn rất vững.
Đối phó với mấy ông chủ ở tiệc tùng không có gì khó khăn.
Nhưng mấy năm gần đây, ấy lui về hậu trường, trở thành bà nội trợ toàn thời gian.
Người ta “mài gươm mười năm mới nên”.
Thời gian trôi qua đủ lâu,
Chắc chắn Giang Vãn không còn sắc bén như trước nữa.
Vậy nên tôi nghĩ, mình như cũng không có gì sai.
Hơn nữa, thứ tôi cần bây giờ không phải một nữ trợ lý giỏi giang ý,
Mà là một người phụ nữ có thể tôn lên thành công của tôi.
Ở khoản này, Chu Tình rất tốt.
Cô ấy biết rõ mình nên thể hiện như thế nào trong từng huống.
Ở công ty, ấy là trợ lý Chu – giỏi giang và đáng tin cậy.
Trên giường, ấy là chim hoàng yến biết chiều chuộng và ngoan ngoãn.
Thấy Giang Vãn còn định gì đó, tôi bắt đầu hơi khó chịu.
Nhưng tôi không để lộ điều đó ra ngoài.
Ngược lại, tôi hạ giọng dịu dàng hơn.
Tôi tắt màn hình điện thoại, đứng dậy ôm eo ấy.
“Thôi, chuyện này cứ quyết đi.”
“Nếu không có gì thì em đi dạo thêm một lát rồi về nhà nhé. Chắc cũng sắp đến giờ đón Hoan Hoan tan học rồi đó.”
“Anh xong việc sẽ về với hai mẹ con.”
Nói xong, tôi cố nén lại sự khó chịu trong lòng để dỗ dành ấy thêm:
“Vợ à, cuối tuần này ba đứa mình đi cắm trại nha?”
“Em vẫn than là cả nhà lâu rồi chưa có hoạt chung mà.”
“Vừa hay dự án này cũng gần xong rồi, để hết thời gian đó cho hai mẹ con, chịu không?”
Bạn thấy sao?