Sau khi gia đình sản, tôi kết hôn với một “trai đẹp đào hoa” nổi tiếng trong giới.
Ngay ngày đầu tiên cưới, ta đã ném một chiếc thẻ ngân hàng lên bàn, lạnh lùng với tôi rằng, thứ duy nhất ta có thể cho tôi là tiền.
Không chỉ , ta còn cực kỳ chán ghét tôi, thà tự mình hết việc nhà cũng không để tôi đụng vào bất cứ thứ gì.
Cứ như suốt ba năm, tôi muốn ly hôn.
Khi tôi cầm theo đơn ly hôn đến trước cửa thư phòng, lại nghe thấy tiếng ta nức nở:
“Ba năm rồi, tôi hầu hạ ấy ba năm trời! Mỗi tháng cho ấy mười triệu, mỗi ngày nấu cơm cho ấy, mà vẫn không ấy cảm .”
Giọng tức giận của người em thân thiết vang lên nổi bật:
“Tao đã bảo mày năm đó đừng màu, chồng người ta rồi còn bày đặt dựng cái hình tượng ‘trai đào hoa’ gì?!”
01
Sau khi gia đình tôi sản,
tôi bị đưa vào nhà họ Chu để kết hôn theo sắp đặt.
Nhà họ Chu là một gia tộc danh giá, vừa có nền tảng học thức, vừa có thế lực trong chính giới lẫn thương giới, của cải hùng hậu.
Lẽ ra họ sẽ không để mắt đến một thiên kim tiểu thư xuất thân từ gia đình đã sản như tôi.
Nhưng trớ trêu thay, Nhị thiếu gia Chu Tự Hành của họ lại nổi tiếng ăn chơi trác táng.
Anh ta là một “trai đào hoa” lẫy lừng trong giới.
Số ta từng hẹn hò, đếm cũng đếm không xuể.
Bởi , trong giới thượng lưu, những thiên kim có chút gia thế và quyền chọn đối tượng kết hôn đều không coi trọng ta.
Cha mẹ Chu Tự Hành vì việc hôn nhân của ta mà lo lắng đến bạc tóc.
Khi biết gia đình tôi sản, họ lập tức nhờ người tới nhà mai mối.
Họ với ba mẹ tôi rằng, chỉ cần tôi chịu gả cho Chu Tự Hành,
họ sẵn sàng trả hết nợ giúp nhà tôi.
Tuy nhà tôi đã sản, cũng vẫn là gia đình gia giáo, trong sạch.
Bản thân tôi cũng tốt nghiệp trường danh tiếng, ngoại hình thanh tú, tính cách dịu dàng hòa nhã.
Tôi hoàn toàn phù hợp với hình mẫu con dâu lý tưởng trong mắt họ.
Ba mẹ tôi đầy do dự và khó xử.
Dù điều kiện thật sự rất hấp dẫn, họ cũng biết rõ Chu Tự Hành là hạng người thế nào.
Còn tôi chỉ nhẹ nhàng gật đầu:
“Không sao, con lúc nào cũng có thể kết hôn.”
Lý do tôi đồng ý rất đơn giản — thay vì sau này lại tự mình chọn nhầm một kẻ tồi tệ,
thì chi bằng ngay từ đầu kết hôn với một “bad boy” có tiền.
02
Dù tôi đã nghe nhiều chuyện về Chu Tự Hành,
hôm đi đăng ký kết hôn mới là lần đầu tiên tôi gặp ta.
Anh ta không giống với hình ảnh “trai hư” mà tôi tưởng tượng.
Anh mặc một chiếc sơ mi vải cotton màu lam nhạt, nhẹ và thoáng,
cúc trên cùng không cài, để lộ xương quai xanh lờ mờ.
Chiếc kính gọng vàng càng khiến ta trông có vẻ thư sinh hơn.
Cả người toát lên vẻ nhã nhặn và tinh tế.
Một người như , lại là trai đào hoa số một trong giới.
Đúng là không thể mặt mà bắt hình dong.
Chu Tự Hành trông có vẻ không mấy thiện cảm với tôi.
Trong suốt quá trình đăng ký kết hôn, ta không hề với tôi lấy một câu.
Nhưng lúc nhận giấy đăng ký kết hôn, ta sững người một lúc,
bàn tay cầm lấy tờ giấy cũng khẽ run nhẹ.
Có lẽ, ngay cả ta cũng không ngờ,
một “trai đào hoa” như lại kết hôn một cách chóng vánh đến .
Chúng tôi không tổ chức hôn lễ.
Sau khi đăng ký xong, tôi dọn thẳng đến biệt thự của Chu Tự Hành.
Ngay hôm đó, ta đưa tôi một tấm thẻ:
“Mỗi tháng tôi sẽ chuyển một triệu vào thẻ này cho , có thể tiêu tùy ý.
Tôi chẳng có gì khác, thứ duy nhất tôi có thể cho — là tiền.”
Tôi đón nhận một cách bình thản — dù sao đây chỉ là cuộc hôn nhân thương lượng, không có cảm thật.
Anh ta rõ ràng ngay từ đầu, cũng sẵn sàng tiêu tiền cho tôi, tôi chẳng có gì để phàn nàn.
Tôi gật đầu, rồi kéo hành lý về phía phòng khách.
Nghe Chu Tự Hành thường xuyên đưa phụ nữ về nhà.
Tôi nghĩ mình nên biết điều một chút.
03
Sắc mặt Chu Tự Hành cứng đờ trong thoáng chốc, rồi gọi tôi lại:
“Giang Hà, em định đi đâu ?”
Tôi ta, hơi khó hiểu:
“Tôi nghe biệt thự của về đêm sẽ khá… náo nhiệt.
Nên tôi chuẩn bị qua phòng khách ngủ.”
Chu Tự Hành dường như không hiểu rõ ý tôi:
“Em sợ ồn à? Anh sẽ dặn quản gia lắp tường cách âm trong phòng chính, em không cần phải qua phòng khác ngủ đâu.”
Vì tôi thẳng hơn một chút:
“Không phải. Tôi nghe … thường xuyên dẫn các ‘ nữ’ về biệt thự.
Tôi không muốn phiền đến các người.”
Mặt Chu Tự Hành bỗng đỏ lên:
“Không phải… chuyện đó chỉ là…”
Nhưng thấy ánh mắt dò xét của tôi, ta ngượng ngùng gật đầu:
“Đúng là… thỉnh thoảng có dẫn nữ về nhà thật.
Dù sao thì em cũng biết mà, kiểu như , một ‘trai đào hoa’, thì khó tránh khỏi những chuyện xã giao như .
Vậy để ngủ phòng phụ, em cứ ở phòng chính nhé.
Yên tâm, sẽ không để họ phiền em đâu.”
Tôi nhướng mày.
Họ?
Quả nhiên, Chu Tự Hành chơi bời không ít.
Khi tôi còn đang suy nghĩ,
Chu Tự Hành đã tự mình kéo vali của tôi vào phòng chính và bắt đầu sắp xếp đồ đạc.
Anh ta treo quần áo của tôi lên tủ,
sắp xếp đồ trang điểm gọn gàng trên bàn,
thậm chí còn cẩn thận gấp từng đôi vớ…
Nhìn hành thành thạo của ta, tôi không khỏi cảm thán:
Thời nay…
Ngay cả trai đào hoa cũng cạnh tranh tới mức này sao?
04
Tới khi Chu Tự Hành sắp xếp xong mọi thứ của tôi,
hình như ta mới ý thức mình vừa gì.
Anh ta đứng đơ tại chỗ.
Hai ánh mắt chúng tôi giao nhau, nhất thời không biết gì.
“Không ngờ… lại chu đáo như .”
Chu Tự Hành né tránh ánh :
“Không phải… em đừng hiểu lầm.
Chỉ là…”
“Tôi hiểu, chắc do có nhiều kinh nghiệm đương, thành thói quen rồi, tôi không hiểu lầm đâu.”
Chu Tự Hành ngẩn ra một lúc, rồi quả quyết gật đầu:
“Đúng… chính xác là đấy.
Bạn cũ của khá nhiều, quen việc chăm sóc họ rồi, em đừng để tâm…”
Tôi xua tay:
“Không sao, tôi không để tâm. Dù sao ai cũng có quá khứ cả.”
Bỗng như nhớ ra điều gì, Chu Tự Hành liếc đồng hồ:
“Bốn giờ có cuộc họp, họp xong năm giờ sẽ nấu cơm cho em, em muốn ăn gì?”
Tôi không tin vào tai mình nữa:
“Anh gì cơ? Anh còn định nấu cơm cho tôi?”
Chu Tự Hành lại đơ ra, lần này ta phản ứng rất nhanh:
“Xin lỗi nhé, vừa rồi đang dùng đồng hồ để gửi tin nhắn cho .
Anh từng hứa sẽ nấu bữa tối cho ấy vào chiều nay, em không phiền chứ?”
Tôi lịch sự đáp:
“Không sao đâu, tôi hiểu mà.”
Chỉ là…
Khi chiếc đồng hồ Patek Philippe lấp ló trên tay ta lúc rời đi, tôi thấy hơi kỳ lạ.
Từ khi nào…
đồng hồ cơ cũng nhắn tin ?
05
Tôi vốn nghĩ rằng tối nay Chu Tự Hành sẽ không về nhà.
Dù gì theo lời đồn bên ngoài…
Anh ta thường xuyên cà hộp đêm, cả đêm không về.
Nhưng đúng sáu giờ chiều, ta xuất hiện trước cửa.
Thậm chí không tự mở cửa vào, mà lịch sự bấm chuông, chờ tôi ra mở.
Sau khi tôi mở cửa, Chu Tự Hành trông có vẻ hơi lúng túng.
“Ờm… trong nhà giờ có ai không? Anh không phiền em chứ?”
Không ngờ Chu Tự Hành lại có ý thức về ranh giới như .
Ngầm cho tôi hiểu mỗi người một thế giới, cũng không phiền tôi.
Nói thật, tôi khá thích kiểu đàn ông biết điều như .
Thế là tôi không nhịn , muốn trêu ta một chút.
“Trong nhà có người đó, mà còn chưa mặc đồ. Anh đến có việc gì không?”
Sắc mặt Chu Tự Hành lập tức tái xanh.
“Xin lỗi, thật sự không biết.
Anh chỉ nghĩ em chưa ăn gì nên mua đồ ăn về cho em.
Nếu biết em có ở nhà, đã mua thêm một phần rồi.”
Chu Tự Hành trông vô cùng bối rối, không giống như đang diễn.
Tôi quyết định không trêu nữa.
“Trong nhà không có ai cả, tôi chỉ thôi.”
Nói rồi tôi mở toang cửa mời ta vào.
“Không sao đâu, tôi không để bụng.”
Nhưng dù miệng không sao, Chu Tự Hành vào nhà vẫn quanh một lượt.
Đến khi xác nhận thật sự không có ai, ta mới thở phào nhẹ nhõm.
Đọc tiếp
Bạn thấy sao?