Năm tôi 16 tuổi, bồ nhí của ba mang thai, ép mẹ tôi rời khỏi vị trí chính thất.
Mẹ tức giận bỏ đi không lời từ biệt, không ai còn đoái hoài tới tôi, ngoại trừ Chu Gia Hằng.
Cậu thiếu niên ấy nắm lấy tay tôi, giận dữ hét lên với ba tôi:
“Các người đều không cần ấy, thì để tôi!”
Năm tôi 18 tuổi, trong một nhà nghỉ rẻ tiền 40 tệ một đêm, tôi đau đến bật khóc.
Chu Gia Hằng bóng đèn vàng vọt, thề độc rằng sẽ đối xử tốt với tôi cả đời.
Năm tôi 22 tuổi, chúng tôi kết hôn.
Năm tôi 25 tuổi, tôi sinh con .
Ai cũng tôi đã chọn đúng người, chồng thành đạt, lại cưng chiều và thủy chung.
Tôi cũng từng nghĩ như .
Cho đến năm tôi 30 tuổi, tôi mới phát hiện ra Chu Gia Hằng có một người nuôi giấu suốt năm năm — và hiện tại ta đã mang thai.
Tôi hoàn toàn mất kiểm soát, chỉ muốn chết quách cho xong.
Nhưng Chu Gia Hằng chỉ đứng đó lạnh lùng tôi,
rồi thản nhiên buông một câu: “Ba em cũng mà, có gì ghê gớm đâu?”
1
Mẹ của thân tôi nhập viện.
Tôi đến thăm, cờ thấy Chu Gia Hằng trong sảnh bệnh viện.
Anh ta đứng ở cửa nhà vệ sinh, như đang đợi ai đó.
Tôi mở khung chat trên điện thoại,
— Mười phút trước, ta còn bảo mình đang họp.
Tôi thoáng nghĩ, có khi nào Chu Gia Hằng đang bị bệnh mà giấu tôi vì sợ tôi lo?
Tôi định đi tới hỏi thì thấy một trẻ bước ra từ nhà vệ sinh,
tự nhiên khoác tay Chu Gia Hằng.
Họ cùng nhau đi về phía bãi đậu xe, vừa đi vừa .
Trực giác thôi thúc tôi lén bám theo.
Chu Gia Hằng ga lăng mở cửa ghế phụ cho .
Nhưng ta không vào xe,
mà vòng tay ôm cổ ta, ngẩng mặt lên chờ hôn.
“Trẻ con thật đấy, đang ở ngoài đó nha.”
Chu Gia Hằng xoa đầu , giọng trách dịu dàng,
rồi cúi đầu hôn ta.
Khoảnh khắc đó, tôi thấy toàn thân lạnh ngắt.
Như thể máu trong người tôi đóng băng hết.
Tai tôi ù đi, đầu óc ong ong.
Không kịp nghĩ ngợi, tôi lao thẳng tới.
Chu Gia Hằng thấy tôi, trong mắt thoáng hiện vẻ kinh ngạc.
“Chu Gia Hằng, ta là ai?!”
Tôi giận dữ định kéo ra,
Chu Gia Hằng cau mày, vội chắn trước mặt ta.
“Tôi đang hỏi đấy, con hồ ly tinh đó là ai?!”
Chu Gia Hằng không trả lời, chỉ quay sang nhét ta vào ghế phụ.
“Tôi cấm đi!”
Tôi kéo cửa xe ra, “Xuống xe cho tôi!”
“Lê Sơ, đủ rồi!”
Chu Gia Hằng quát to.
“Có gì thì về nhà , đừng trò điên dại giữa đường!”
2
Chu Gia Hằng chở ta đi mất.
Chiếc Cherokee đen chỉ để lại một vệt khói mờ.
Hôm đó, tôi thậm chí không nhớ mình đã về nhà bằng cách nào,
cả người như mất hồn.
Chu Gia Hằng trở về sau đó hai tiếng.
“Cô ta là ai?”
Tôi ngồi trên ghế sofa, ngẩng đầu ta, nước mắt chực trào.
“Anh ngoại rồi, đúng không?”
“Đúng .”
Hai tiếng chờ ta, tôi đã chuẩn bị đủ loại kịch bản cho câu trả lời…
Nhưng không ngờ, lại là một chữ “Đúng” dứt khoát đến thế.
Tôi nghĩ, ít nhất thì Chu Gia Hằng cũng sẽ cố gắng bịa ra vài lý do để đối phó với tôi.
Ví dụ như: “Là ta chủ , chỉ không kịp từ chối.”
Hoặc: “Anh chỉ là nhất thời hồ đồ, sau này sẽ không dám nữa.”
Nhưng ta không .
Đến một cái cớ gượng gạo cũng lười .
Anh ta “thành thật” đến mức khiến tôi chẳng biết nên khóc hay nên .
“Tại sao ?”
Nước mắt tôi không thể kìm nữa, từng giọt rơi lộp độp trên sàn nhà.
“Chu Gia Hằng, tôi đã gì sai? Tại sao lại đối xử với tôi như thế?!”
Tôi vung tay tát thẳng vào mặt Chu Gia Hằng.
Anh ta bị tôi tát lệch cả đầu, nghiêng mặt sang một bên, bặm chặt quai hàm, giọng vẫn bình tĩnh như không:
“Em không sai, là do .”
Dáng vẻ điềm tĩnh đó hoàn toàn chọc giận tôi.
Tôi lao tới ta.
Vớ gì cũng cầm lên ném vào người ta.
Chu Gia Hằng vẫn không một lời, lặng lẽ chịu đựng tất cả cơn giận của tôi.
Phòng khách rối tung rối mù, chiếc bình thủy tinh trên bàn trà bị đập vỡ, mảnh vỡ rạch một đường dài trên mu bàn chân tôi.
Chu Gia Hằng nhíu mày, lập tức bế tôi lên, đi thẳng lên phòng ngủ tầng hai.
“Thả tôi xuống!”
Tôi không ngừng giãy giụa, cắn mạnh vào vai ta.
Máu thấm ra, đỏ cả chiếc áo sơ mi trắng của .
Nhưng Chu Gia Hằng như không hề thấy đau, ném tôi lên giường, rồi đè xuống giữ chặt.
Giọng ta như mang theo chút dỗ dành:
“Em loạn đủ chưa?
“Chăm sóc vết thương xong rồi muốn gì thì , không?”
Chu Gia Hằng lấy thuốc sát trùng ra, định bôi cho tôi.
Tôi lại hất tay ta ra.
Lọ thuốc sát trùng rơi xuống đất, dung dịch màu nâu vàng loang lổ đầy sàn.
“Tại sao lại ngoại ?!”
“Trả lời tôi đi!”
“Tại sao lại phản bội tôi?!”
Tôi túm lấy cổ áo ta, gào lên như điên, không ngừng truy hỏi.
Cứ như thể không có câu trả lời thì tôi sẽ không buông tha.
Chu Gia Hằng bắt đầu mất kiên nhẫn.
Giọng ta cũng lạnh đi mấy phần.
“Lê Sơ, em phải hiểu, có những chuyện xảy ra là vì nó có lý do của nó.
“Học cách chấp nhận, giữ lại chút thể diện cho cả hai, đôi khi còn có ý nghĩa hơn là ép nhau phải rõ nguyên nhân.”
3
Nhưng tôi thật sự không thể hiểu nổi, chuyện này thì có lý lẽ gì chứ?
Tôi thức trắng cả đêm.
Tự an ủi bản thân một cách điên cuồng.
Tôi và Chu Gia Hằng là thanh mai trúc mã, nhau mười hai năm, kết hôn tám năm.
Có thể ấy chỉ là nhất thời chán chường, bị cám dỗ một chút mà thôi.
Liệu có phải… chuyện này không đến mức không thể tha thứ?
Biệt thự chúng tôi ở nằm ở ngoại ô, đêm khuya yên tĩnh đến rợn người.
Tôi ngồi co ro trên ban công, khóc rất lâu.
Sau đó, tôi dùng tài khoản phụ lên mạng đăng một bài viết.
【Chồng ngoại , con mới 5 tuổi, phải sao để hàn gắn?】
Tôi thật lòng muốn tìm lời khuyên.
Nhưng cuối cùng lại bị mắng thảm .
【Lại thêm một bà vợ u mê, không có đàn ông là không sống nổi à.】
【Muốn hàn gắn à? Ra ngoài đánh tiểu tam một trận, rồi về nhà lạnh mặt giặt đồ lót cho ông chồng quý nhé.】
【Ai mà còn đọc mấy bài kiểu này, mong mai trúng số năm trăm vạn cho đỡ tức.】
【Dùng chuyện đau lòng để câu tương tác, có nghĩ đến lòng tự trọng của chính mình chưa?】
【Bạn trên kia, đừng mấy lời sáo rỗng nữa.】
Trước đây khi đọc những câu chuyện tương tự, tôi cũng từng tức giận thay, đau lòng thay cho người trong cuộc.
Nhưng đến khi chính mình rơi vào hoàn cảnh đó, tôi mới hiểu,
Không phải ai cũng có thể mạnh mẽ, lý trí và dứt khoát như nữ chính trong phim truyền hình.
Cuộc đời tôi, ngay từ đầu đã là một vũng bùn nhơ nhớp.
Ba tôi ghét tôi, vì tôi là con .
Mẹ tôi cũng ghét tôi, cũng vì tôi là con — bà cho rằng tôi không thể khiến ba thương, còn tan vỡ cuộc hôn nhân của họ.
Những trận chửi mắng và đòn roi không dứt đã gắn liền với tuổi thơ tôi.
Tôi sống như thể là tội nhân ngay từ lúc sinh ra.
Chu Gia Hằng là hàng xóm nhà tôi, hơn tôi hai tuổi.
Ba ấy cũng là một kẻ khốn nạn, rượu chè, cờ bạc, gú không thiếu thứ gì.
Nhưng ấy vẫn còn may mắn, có một người mẹ hết lòng thương mình.
Hồi nhỏ, mỗi lần tôi bị đánh không có gì ăn, trốn ra sau vách tường, vừa đói vừa khóc,
Chu Gia Hằng luôn bưng một bát cơm đến tìm tôi.
Trên cơm có một cái đùi gà bóng nhẫy thơm phức.
Là bác nhà Chu để dành riêng cho tôi.
Cả nhà chỉ có đúng một cái đùi gà, ngay cả Chu Gia Hằng cũng không ăn.
Đó là ký ức đẹp đẽ duy nhất trong tuổi thơ tôi.
Suốt nhiều năm sau, những tháng ngày đau khổ tôi đều vượt qua nhờ vào ký ức về những bát cơm có đùi gà ấy.
Bạn thấy sao?