Giang Diễm tức đến mức bật .
Anh chống một tay lên tường, ánh mắt lạnh lùng.
Tôi bị đến phát sợ.
Tôi chùn bước, nuốt nước bọt, "Anh không định đánh tôi đấy chứ?"
"Nhất định phải hẹn hò à?" Anh không trả lời mà hỏi ngược lại.
Tôi nào dám chọc giận , tôi đứng im không dám đậy.
"Được!" Anh nghiến răng, "Anh sẽ hẹn hò với em, hẹn hò ‘kiểu táo bạo’ nhé!"
“Anh vừa gì?”
Tôi cảm thấy như mình đã nghe nhầm.
“Chứ em muốn hẹn hò như thế nào?”
Đôi mắt đen láy của tôi đầy dò xét.
Tôi căng thẳng cực độ, không biết đặt tay chân thế nào, tim đập loạn xạ.
"Hẹn hò... kiểu táo báo ạ? Bây giờ không thích hợp lắm đâu?"
Vừa dứt lời, tôi bị gõ một cái vào đầu.
Giang Diễm tức giận, "Em còn dám à!"
"Vậy em có thể hẹn hò không?" Tôi đột nhiên ngẩng đầu .
Anh tức giận như , liệu có phải trong lòng nghĩ tôi đặc biệt với không?
Liệu có phải lần trước không hề ở cùng không?
Nhận ra điều này, m.á.u trong người tôi như sôi lên.
Tôi thẳng vào , không giấu nổi sự mong đợi, nắm chặt góc áo .
"Lâm Hi."
Yết hầu Giang Diễm chuyển , ánh mắt tôi sáng rực, khiến tôi hoảng sợ.
Tôi đột nhiên lo lắng, sợ những lời sắp .
"Em thôi." Tôi chớp mắt, giành trước, "Lần trước là ngoài ý muốn, về sau em nghĩ lại, là em sai."
"Sai?" Ánh mắt Giang Diễm dịu đi.
"Đúng , à, nếu có người , nhất định phải dẫn em gặp chị dâu."
Giang Diễm im lặng một lúc lâu, chằm chằm tôi.
Ánh mắt khiến tôi bất an, "Nếu em có người , cũng sẽ cho gặp mà."
"Được." Anh , "Anh sẽ dẫn em đi ăn."
"Có thể đưa cùng bàn của em đi cùng không?"
Giang Diễm tỏ vẻ lạnh nhạt, "Thằng nhóc lúc nãy à?"
"Không, là bên cạnh, cơ mà cậu ấy là lớp trưởng của bọn em, không phải thằng nhóc!"
"Mới tí tuổi mà đã muốn chuyện đương, sau này đừng chơi với nó nhiều."
Tôi hỏi cùng bàn, ấy kiên quyết không đi, cuối cùng tôi và Giang Diễm đi ăn lẩu Trùng Khánh.
Trong suốt bữa ăn, Giang Diễm không ăn nhiều, trái lại tôi đã chén sạch ba đĩa thịt.
"Anh, không vui à?"
"Không."
"Anh đột nhiên trở về, có phải lại cãi nhau với Giang không?"
"Không."
"Vậy sao tự dưng về gì?"
Giang Diễm liếc tôi, "Anh không thể về à?"
"Được chứ."
"Bao giờ em quay lại trường?"
Giang Diễm không trả lời mà hỏi lại, "Hỏi nhiều thế, giờ đến lượt hỏi."
"Gì cơ?"
"Khi nào thì em kết lại với ?"
Tôi có chút ngượng ngùng, "Ngay bây giờ."
"Đi thôi, đưa em về nhà."
Lúc 9 giờ tối.
Sau khi xong một bài kiểm tra tiếng Anh, tôi nhận cuộc gọi từ Giang Diễm.
"Anh, gọi em có việc gì thế?"
Đầu dây bên kia im lặng một lúc, "Lâm Hi à? Anh là Diệp Tùy, Giang Diễm bị viêm dạ dày nhập viện, không liên lạc với bố cậu ấy nên phải gọi cho em."
Tôi vớ lấy áo khoác, đeo ba lô và lao ra ngoài.
Mẹ tôi không có ở nhà, nên tôi không cần báo cáo.
Tôi bắt taxi đến bệnh viện thì thấy Giang Diễm đang ngủ.
"Anh Diệp Tùy, ấy sao rồi?"
"Bác sĩ là ăn phải đồ không sạch, giờ phải về nhà, nếu không đã không gọi em tới. Em chăm sóc cậu ấy nhé."
"Cảm ơn Diệp Tùy, em sẽ chăm sóc ấy."
Diệp Tùy khoác áo khoác lên, trước khi đi nhớ ra điều gì, "Em và trai em cãi nhau à?"
"Không, có thể ấy cãi nhau với ."
"Bạn ?" Diệp Tùy , "Cậu ấy là kẻ độc thân lâu năm, lấy đâu ra !"
"Không có sao?"
"Cậu ấy có mà không biết chắc?"
Anh ấy không có !
Anh ấy không có !
Tôi vừa vui vừa ngạc nhiên, Diệp Tùy đi lúc nào tôi cũng không nhận ra.
Tôi kéo ghế ngồi bên cạnh giường.
Giang Diễm ngủ rất say, khuôn mặt ấy xanh xao, tiều tụy hẳn đi.
"Chúng ta cùng ăn, còn chưa ăn nhiều đã phải vào viện." Tôi lẩm bẩm, "Yếu ớt."
Bạn thấy sao?