"Nhưng Giang Diễm cũng không phải dạng vừa . Đến khi học trung học, ông Giang đâu có đánh nó? Đúng rồi, nghe con cho dì giúp việc nghỉ rồi, con có tự xoay xở không?"
"Được mà." Cuối cùng tôi hỏi, "Mẹ ơi, khi nào mẹ về? Con thi rất tốt, con..."
"Hi Hi, mẹ không chuyện với con nữa…, Trương, em đến ngay đây, đồ ăn vặt mua cho Tiểu Tuyết em để ở trong bếp..."
Tắt điện thoại, tâm trạng tôi trở nên vô cùng tồi tệ.
Tôi không biết mình đau lòng cho bản thân hay cho Giang Diễm.
Cả ngày hôm đó, tâm trạng tôi không tốt chút nào.
Giang Diễm khi về nhà, đã mua rất nhiều đồ dùng sinh hoạt.
Anh còn nhường phòng ngủ chính cho tôi.
Nhìn vào tủ quần áo chất đầy lên với những bộ đồ của mình, tôi đột nhiên hỏi: "Anh, còn đau không?"
Giang Diễm khựng lại trả lời: “Anh hết đau rồi."
"Nói dối."
"Đã không còn đau từ lâu rồi." Giang Diễm tự giễu, "Trước đây còn bị thương nặng hơn, chuyện này có là gì?"
"Tại sao không tránh?"
"Không ngờ ông ấy sẽ đột ngột ra tay, không kịp tránh."
Anh ấy còn hy vọng sao?
Giống như tôi, tôi vẫn không tin rằng mẹ sẽ bỏ tôi một mình.
Giang Diễm cũng không tin rằng cha mình sẽ thực sự đối xử tệ với mình?
Tim tôi đau thắt, tôi nắm lấy góc áo của , "Anh, vẫn còn có em."
"Ừ, vẫn còn em mà."
"Chúng ta như thế này, có phải là sống chung không?"
Giang Diễm giật mình, "Nói linh tinh gì ."
Tôi đăng ký vào Đại học A. Cùng trường với Giang Diễm.
Lúc đó tôi mới biết, căn hộ hai phòng ngủ đó là do Giang Diễm đã mua từ lâu.
Nhưng bình thường tôi ở ký túc xá, chỉ khi nghỉ lễ hoặc Tết mới về.
Dù , tôi vẫn sắm sửa thêm nhiều thứ, dần dần, căn hộ ngày càng có cảm giác là nhà.
Bạn cùng bàn của tôi học ở trường bên cạnh.
Những lúc không có tiết học, tôi và cùng bàn thường hẹn nhau ở trước cổng trường, hai chúng tôi cùng đi khắp nơi tìm đồ ăn ngon.
"Hi Hi, tớ thấy trai cậu đối xử với cậu rất tốt, hai người có tiến triển gì chưa?"
Nhắc đến chuyện này tôi cảm thấy hơi buồn.
Giang Diễm không có , cũng không có đối tượng mập mờ, điều này tôi rất rõ.
Anh ấy đối xử với tôi rất tốt, đôi khi có buổi tụ tập bè, cũng đưa tôi đi cùng. Nhưng ấy rạch ròi quá, tôi không thể vượt qua giới hạn.
"Anh cậu có phải thích con trai không?"
"Không thể nào!"
"Hay là cậu tìm một trai để khiêu khích ấy xem? Lần trước lớp trưởng muốn cùng cậu thi vào Đại học A, phản ứng của trai cậu không phải đã rất kích sao?"
"Tớ thấy như cũng ổn mà."
"Ổn gì chứ, cậu đẹp trai thế, sớm muộn cũng bị người khác cướp mất, đến lúc đó cậu sẽ khóc vì hối hận cho mà xem."
Tôi không gì, thực ra là tôi không dám.
Lần trước tôi còn tìm cái cớ, nếu bị từ chối lần nữa thì sao?
Tôi có thể sẽ hoàn toàn mất ấy.
Trong lòng ôm đầy tâm sự, buổi tối khi ăn cơm tôi lưỡng lự mấy lần cuối cùng cũng lấy hết can đảm hỏi: "Anh."
"Sao ?"
Tôi xoắn tay lại, "Giả sử, giả sử, em thích một người..."
Giang Diễm đột ngột ngẩng đầu tôi.
Đuôi mắt ấy dần thu lại vẻ bất cần đời, trở nên chững chạc và nghiêm nghị.
"Muốn hẹn hò à?"
Tự nhiên tôi cảm thấy hoảng hốt.
"Đúng , trước đây không cho phép, bây giờ em đã vào đại học rồi, sẽ không can thiệp chứ?"
Giang Diễm uống một ngụm nước, ánh mắt rực lửa tôi.
Một lúc lâu sau, mỉm , cố gắng kìm nén và trở nên xa cách, rất khéo léo giữ đúng vị trí của một trai : "Đương nhiên là , thích ai thì với , sẽ giúp em kiểm tra."
Tay tôi thả lỏng, vạt áo bị tôi nắm đến nhăn nhúm.
Cổ họng tôi khô khốc, nụ cũng gần như không giữ .
"Biết rồi, em chợt nhớ ra có việc cần , em đi trước."
Nước mắt rơi từng giọt lớn.
Anh ấy thật sự không quan tâm.
Những ngày sau đó, tôi rất ít khi liên lạc với Giang Diễm, đôi khi ấy nhắn tin, tôi cũng để rất lâu mới trả lời.
Cuối tuần, tôi cũng không về nhà.
Lâu dần, tôi mới nhận ra đã cả tháng trời tôi không gặp ấy.
Buổi chiều tối, Diệp Tùy gửi tin nhắn cho tôi.
"Lâm Hi, lâu rồi không thấy em, hôm nay là sinh nhật trai em, em có đến không?"
Bạn thấy sao?