Phụ thân ta nghiện cờ bạc, thua sạch bạc rồi, người của sòng bạc kéo đến tận cửa đòi nợ. Hoặc là trả tiền, hoặc là đền mạng! Ông ta chẳng muốn trả, lại càng không muốn chết. Đêm hôm ấy, ta bị đưa vào phòng của chủ sòng bạc. Người kia khoảng gần ba mươi, tướng mạo dữ dằn, tưởng rằng ta sẽ sống chết không chịu khuất phục. Nào ngờ, ngay lần đầu gặp mặt, ta đã rưng rưng nước mắt, nhào vào lòng chàng. “Tam gia, thiếp sợ quá…” Từ đó về sau, Vương Chiêu Đệ biến thành Vương Bảo Châu. Phú Quý sòng bạc, có thêm một vị bà chủ cao quý như vàng ngọc.
Bạn có thể để lại đánh giá chi tiết bên dưới. Phần này dành cho bình luận của độc giả và không liên quan đến đánh giá 5 sao ở đầu trang.
Chưa có đánh giá nào.
Bình luận
Bạn thấy sao?