Giọng điệu của ta ngập tràn tủi thân, như thể tôi là kẻ tham danh hám lợi, vì vinh quang mà ruồng bỏ cảm giữa chúng tôi.
Anh ta bắt đầu hồi tưởng về quá khứ, về những gì tôi và ta đã trải qua.
Tôi thực sự lo lắng rằng những ký ức không mấy tốt đẹp đó sẽ bị ta ra một cách tùy tiện trước mặt bao nhiêu người.
Tôi thở dài một hơi, bước chân nặng tựa ngàn cân đi về phía người mà tôi không muốn đối mặt nhất.
"Bùi Tư Ngôn, rốt cuộc muốn gì?"
Cảm của Bùi Tư Ngôn dần ổn định lại, ta : "Hoan Hoan, tha thứ cho không? Chuyện quá khứ là sai, suốt năm năm qua chưa từng có một ngày nào quên em."
Nghe lời bày tỏ của ta, dạ dày tôi như cuộn trào: "Ngày rời đi, tôi đã rõ ràng rồi, tôi không ."
"Thật sự không còn cơ hội nào sao?" Bùi Tư Ngôn tiếp tục hỏi.
Những người biết về quá khứ của tôi không nhiều.
Cánh phóng viên xung quanh như bắt tin tức nóng hổi, không ngừng giơ máy quay ghi hình.
Tôi thở dài, quyết định tạm thời xoa dịu cảm điên cuồng của ta: "Chờ tôi kết thúc bài phát biểu, chúng ta sẽ chuyện."
__
Chúng tôi hẹn gặp nhau ở một quán cà phê gần đó.
Hương thơm của cà phê trong quán đậm đà và nồng nàn.
Bận rộn với công việc suốt những năm qua, đã lâu rồi tôi không tận hưởng sự thư thái và bình yên như lúc này.
Sau khi ngồi xuống, Bùi Tư Ngôn bắt đầu lải nhải về nỗi nhớ của ta dành cho tôi.
"Hoan Hoan, sau khi em rời đi mới nhận ra, trước đây đã ngu ngốc và tệ bạc đến mức nào."
"Người thực sự luôn là em, chỉ có em. Chúng ta có thể…"
Những lời tôi từng khao khát nghe suốt một thời gian dài, bây giờ lại vang lên bên tai.
"Không thể."
Không đợi ta hết, tôi dứt khoát từ chối:
"Chuyện quá khứ không phải lỗi của riêng , tôi cũng có phần sai."
"Năm đó cứu tôi khỏi tay cha dượng, tôi đã vô cùng biết ơn ."
"Ra sức tìm kiếm một người có thể nương tựa, vì thế tôi đã nhầm lẫn loại cảm đó thành ."
"Năm năm qua, tôi đã suy nghĩ rất nhiều và hiểu ra rất nhiều điều. Tình không phải là lòng biết ơn, càng không phải là sự nuông chiều vô điều kiện."
"Cảm ơn vì năm đó đã bất chấp tất cả để cứu tôi, tôi thật sự không ."
"Xin lỗi."
Tôi xoay người rời đi, không bận tâm đến việc người đàn ông phía sau sẽ đau khổ hay suy sụp ra sao.
Nói ra tất cả, tảng đá đè nặng trong lòng tôi cuối cùng cũng rơi xuống.
Cơn ác mộng kéo dài suốt nhiều năm nay, từ hôm nay sẽ hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của tôi.
Cuộc sống của tôi cuối cùng cũng trở lại bình yên.
__
Những lúc không bận rộn với công việc, tôi sẽ đến thăm cha ruột của mình, Ngu Thịnh.
Để thưởng cho những cống hiến xuất sắc của tôi đối với văn phòng luật trong những năm qua, Mike đã âm thầm giúp tôi tìm cha ruột mà tôi không hề hay biết.
Chỉ đến lúc đó, tôi mới biết ông chính là doanh nhân tốt bụng năm xưa đã giúp tôi thoát khỏi huống nguy hiểm.
Có lẽ may mắn và duyên phận luôn đến vào những lúc ta không ngờ tới nhất.
Tôi nghĩ dù là sự nghiệp hay cảm gia đình, đều là sự đền đáp tốt nhất của ông trời cho hai năm khó khăn không thể quên của tôi.
Gần đây, cha tôi thường nhắc đến Bùi Tư Ngôn.
Ban đầu, tôi nghĩ ông chỉ vì thương tôi nên mới nhiều lần nhắc đến tên gã khốn đó.
Dẫu sao thì năm đó, Bùi Tư Ngôn đã quấn lấy tôi không ngừng, cũng chính cha là người đã ra tay đuổi ta đi, giúp tôi không còn bị quấy rầy nữa.
Nhưng cha tôi rằng không phải vì lý do đó.
Gần đây, ông lại nghe một số chuyện về Bùi Tư Ngôn.
"Con còn nhớ chuyện năm đó cậu ta bỏ rơi con, đưa một yếu đuối, giả tạo rời đi không?"
Tôi mỉm , rũ mắt đáp: "Nhớ chứ, đừng nhắc nữa ạ."
Cha tôi bỗng khẩy đầy giễu cợt:
"Người phụ nữ sau khi bị bỏ rơi, để giành lại Bùi Tư Ngôn, ta đã cố ý bỏ quá liều thuốc k.í.c.h d.ụ.c vào đồ uống của cậu ta."
"Tối hôm đó Bùi Tư Ngôn lại còn uống say, ả Thẩm Thanh Thanh kéo theo mấy trong hộp đêm vào cuộc chơi, cuối cùng khiến cậu ta phải nhập viện ngay trong đêm."
"Nghe đời này cậu ta coi như xong rồi, bị chính người phụ nữ của mình cho tàn phế trên giường, đúng là báo ứng."
Thực ra, tôi đã không còn hận Thẩm Thanh Thanh nữa, ngược lại, tôi thấy ta thật đáng thương.
Những kẻ như Bùi Tư Ngôn, càng sớm thấu, càng sớm rời đi thì càng tốt.
Mỗi phút giây ở bên ta đều là sự lãng phí cuộc đời.
Thật là ngây thơ tột cùng khi tin rằng ta sẽ kết hôn với mình.
Tôi may mắn vì đã tỉnh táo và kịp thời thoát thân.
Thẩm Thanh Thanh, người đã bị ta đẩy vào tù, mới thực sự bi thảm.
__
Mặt trời dần khuất sau những tán cây, ánh hoàng hôn trải dài trên lan can tầng hai của biệt thự.
Tôi chằm chằm vào hai chim nhỏ không xa, rồi lại , cuối cùng lẩm bẩm: "Đúng , không phải không có báo ứng, chỉ là thời điểm chưa đến mà thôi."
(Hoàn)
Bạn thấy sao?