Báo Ứng Sẽ Đến – Chương 6

Tôi rời đi không phải vì thất vọng về hành của ta ở bữa tiệc ngày hôm đó vì Thẩm Thanh Thanh.  

Đó chẳng qua chỉ là giọt nước tràn ly mà thôi.  

__

Bùi Tư Ngôn lục tung căn nhà từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới, vẫn không tìm thấy tôi.  

Cuối cùng ta mới nhận ra, tôi thực sự đã rời đi.  

Người đàn ông suy sụp ngã xuống giường, cố gắng nhớ lại xem tôi có thể xuất hiện ở đâu.  

Cuối cùng, ta chợt nhớ ra, tôi từng với ta rằng tôi sẽ chuyển đến căn hộ mới sống một thời gian.  

Ánh mắt ta bỗng lóe sáng trở lại.  

Bùi Tư Ngôn mặc kệ ánh mắt kỳ lạ của mọi người, phát điên chạy đến dưới căn hộ mới của tôi, gào lên gọi tên tôi:  

"Ngu Hoan, sai rồi, em tha thứ cho không?!"  

"Hoan Hoan, tất cả đều là lỗi của , em xuống đây nghe giải thích đi!"  

"Hoan Hoan…Hoan Hoan…"  

Tiếng gào thét điên cuồng của Bùi Tư Ngôn nhanh chóng thu hút sự ý của nhiều người.  

Đặc biệt là thân nhất của tôi — Lạc Lạc.  

Từ đầu đến cuối, Lạc Lạc đều chứng kiến mọi chuyện giữa tôi và Bùi Tư Ngôn, cũng hiểu rõ bản chất của ta.  

Thấy ta xuống nước nhận sai, Lạc Lạc chẳng những không cảm , mà còn cảm thấy ghê tởm vô cùng.  

Bị đánh thức khi đang ngủ, càng khiến nàng tức giận hơn nữa.  

Lạc Lạc khoác tạm áo khoác, bước ra ngoài, thẳng với Bùi Tư Ngôn: "Đồ cặn bã, có thể đừng phát điên nữa không? Ngu Hoan sớm đã không còn ở đây, đừng gào nữa."  

"Cô ấy bây giờ ở đâu?"  

Lạc Lạc lạnh: "Anh không phải là trai ấy sao? Đến còn không biết, thì sao tôi có thể biết?"  

"Tôi…"  

"Anh cái gì mà ? Không phải vừa mới bò xuống giường của Thẩm Thanh Thanh đấy chứ?"  

Bùi Tư Ngôn bị chặn họng, không lời nào.  

Lạc Lạc vốn đã giận sẵn chuyện tôi bị tổn thương, bây giờ thấy Bùi Tư Ngôn bị mắng đến cứng họng, nàng lại càng có hứng thú, tiếp tục mắng ta:  

"Tôi đã sớm với Hoan Hoan là không đáng tin rồi, ấy cứ không tin, phải nhất định phải ở bên ."  

"Anh có biết có bao nhiêu chàng trai theo đuổi ấy không? Là ấy chọn , chứ không phải chọn ấy."  

"Cô ấy đã có rất nhiều cơ hội để rời xa , để trở nên tốt hơn, ấy đã từ bỏ."  

"May mắn là  đủ cặn bã, cuối cùng ấy cũng tỉnh ngộ."  

Nghe những lời mắng chửi của Lạc Lạc, Bùi Tư Ngôn cuối cùng cũng hiểu ra.  

Sự tồn tại của tôi không phải để vật trang trí bên cạnh ta, càng không phải để trở thành món đồ chơi vô tri vô giác trên giường của ta.  

Tôi chấp nhận hạ mình vì ta, tất cả đều xuất phát từ của tôi dành cho ta.  

Trong mối quan hệ này, tôi đã luôn cố gắng chiều theo ta, chưa bao giờ thực sự đánh mất chính mình.  

Tôi ta, đó cũng chỉ là mà thôi.  

Tình có thể bao dung, có thể hạ mình, không thể đánh mất bản thân.  

Những điều mà trước đây ta chưa từng thấy — sự ưu tú và kiêu hãnh của tôi —bây giờ đã hiện hữu ngay trước mắt ta.  

Cơ mà đáng tiếc, bởi tất cả đều đã quá muộn.  

__

Những ký ức về tôi và ta liên tục hiện lên trong đầu, Bùi Tư Ngôn thực sự hối hận rồi.  

Tại văn phòng luật, không ai thấy tôi, cũng không ai biết tôi đã đi đâu.  

Giữa tôi và ta, từ nay về sau, chỉ còn lại quá khứ.  

Trên đường về, Bùi Tư Ngôn gửi cho tôi vô số tin nhắn.  

Lúc thì là lời cầu xin hèn mọn, lúc lại là cầu đầy bá đạo.  

Công việc của tôi rất bận rộn, phần lớn những tin nhắn đó đều rơi vào hư không.  

Chỉ có một số ít hiện lên trước mắt tôi, tôi cũng gần như không thèm để ý.  

Mỗi ngày, Bùi Tư Ngôn đều sống trong sự u mê tăm tối.  

Anh ta cũng dần dần lạnh nhạt với Thẩm Thanh Thanh.

Thẩm Thanh Thanh lo sợ ta sẽ bỏ rơi mình, ngày ngày đều nghĩ cách để tìm kiếm sự tồn tại.  

Một buổi tối nọ, Bùi Tư Ngôn vừa mới về đến nhà thì nhận điện thoại của ta.  

Giọng khóc thút thít của người phụ nữ ở đầu dây bên kia liên tục kích thích thần kinh nhạy cảm của ta:  

"Đàn , cứu em…"  

Tay cầm điện thoại của Bùi Tư Ngôn khẽ run lên: "Thanh Thanh, em sao ? Đã xảy ra chuyện gì?"  

Thẩm Thanh Thanh ngập ngừng một chút, giọng mang theo chút sợ hãi: "Em đang ở con phố phía sau trường học, có một gã đàn ông say rượu đang chặn ở đầu hẻm, em…em rất sợ…"  

Bùi Tư Ngôn nắm lấy áo khoác lao ra khỏi nhà, chạy qua hàng loạt đèn đỏ để đến nơi ta .  

Dưới ánh đèn đường, Thẩm Thanh Thanh quần áo chỉnh tề, trang điểm tinh xảo như một con búp bê sứ.  

"Người đâu? Em không…"  

Chưa kịp hết câu, Thẩm Thanh Thanh đã đỏ mắt, nhào ngay vào lòng : "Đàn , cuối cùng cũng đến rồi…"  

Hương thơm nhẹ nhàng phảng phất nơi chóp mũi khiến ánh mắt Bùi Tư Ngôn tối lại.  

Trong đầu ta bỗng hiện lên hình ảnh lần đầu tiên gặp tôi — lúc đó tôi nhếch nhác vô cùng.  

Bị cha dượng đánh đến thương tích đầy mình, bị dồn ép đến góc tường mà trên tay vẫn cầm mảnh sứ vỡ từ bình hoa, chuẩn bị liều mạng với ông ta.  

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...