Người trai luật sư áp lực công việc lớn, nên mỗi lần ân ái chúng tôi đều phải tìm kiếm chút mới mẻ.
Vì điều đó, ta không chỉ một lần dỗ dành tôi: "Đợi công thành danh toại rồi, chúng ta sẽ kết hôn."
Tôi tin.
Vậy nên ban ngày tôi cố gắng việc, nỗ lực đóng vai một luật sư đoan trang, chuyên nghiệp trong văn phòng luật.
Còn ban đêm, tôi lén xem đủ loại video, học hỏi kỹ năng, chỉ để hài lòng ta về thể xác.
Cho đến một ngày, tôi tăng ca quá muộn mà lỡ chuyến tàu điện, liền đến hội sở tìm ta.
Vô nghe ta trò chuyện với bè.
"Luật sư Bùi, cậu thấy mình thế nào?"
Bùi Tư Ngôn nhướng mày, hờ hững : "Bề ngoài đoan trang, khi ở riêng thì rất hoang dã. Các cậu không tưởng tượng nổi mức độ đối lập đâu."
Mọi người đều sửng sốt, lập tức nháy mắt với nhau.
"Thật sao? Nhìn không ra đấy."
"Còn giả à? Đây là do chính luật sư Bùi huấn luyện ra mà."
"Thế còn Thẩm Thanh Thanh thì sao?"
Bùi Tư Ngôn phả ra một hơi khói thuốc, ánh mắt dịu dàng: "Cô ấy không giống , ấy rất đơn thuần."
Khoảnh khắc đó, tôi không còn ta nữa.
__
Trở về căn hộ, tôi lập tức gọi điện cho văn phòng luật ở nước ngoài:
"Mike, trước đây muốn mời tôi gia nhập công ty của các , tôi đồng ý."
Người đàn ông sững lại, có phần kinh ngạc:
"Cô chắc chứ? Công ty chúng tôi ở nước ngoài, nếu gia nhập, phải ra nước ngoài. Bạn trai có chấp nhận không?"
"Lần trước còn từ chối tôi, ta không đồng ý, muốn ở lại trong nước để kết hôn mà?"
Tôi đứng trước tủ quần áo, những bộ nội y gợi cảm đã mua để hài lòng Bùi Tư Ngôn, nở nụ thê lương: "Không kết hôn nữa, sau này tôi chỉ muốn tập trung vào sự nghiệp."
Thấy tôi kiên quyết, Mike cũng không khuyên thêm, chỉ dặn dò:
"Thủ tục gia nhập cần ba ngày, mấy ngày này nên lời tạm biệt với trai đi."
"Dù sao, hai người cũng sắp kết hôn rồi."
Tôi ừ một tiếng, cúi đầu chiếc nhẫn đeo trên tay, hốc mắt đỏ hoe.
Phải rồi, chúng tôi sắp kết hôn rồi.
Đang thất thần, điện thoại vang lên, là tin nhắn của Bùi Tư Ngôn.
[Tan chưa? Ra gặp một chút.]
Địa điểm ta gửi đến, chính là biệt thự của ta.
Không vội trả lời, tôi mở máy tính kiểm tra đơn xin từ chức lần cuối.
Xác nhận không có vấn đề gì, tôi mới ra ngoài đến điểm hẹn.
__
"Sao đến trễ thế?"
Bùi Tư Ngôn lười biếng tựa vào ghế sofa, không hài lòng với sự chậm trễ của tôi.
"Công việc bận, không còn cách nào."
Tôi tùy tiện viện một lý do, định ngồi xuống bên cạnh ta, lại bị người đàn ông gọi lại, giọng điệu mang theo vẻ trêu chọc: "Mặc nhiều thế gì? Cởi áo khoác ra."
Câu của ta như một công tắc, khiến mọi người bật .
"Đúng đấy chị dâu, đều là bè cả, mặc nhiều thế gì?"
Đồng nghiệp của Bùi Tư Ngôn lên tiếng trước, mặt đầy ý vị sâu xa.
"Chị dâu cũng đừng khách sáo, đều là người quen, một chút thì có sao đâu?"
Những người khác cũng mờ ám: "Đúng rồi đấy, chị dâu xem này, của bọn tôi không có ai giả đứng đắn như chị đâu."
Tôi ngước lên , quả thực là .
Trong số những người đàn ông có mặt, không ít người đang ôm một ăn mặc hở hang trong lòng.
Nhận ra ánh mắt của tôi, họ càng hành tùy ý hơn, những tiếng thở dốc phập phồng lan tràn khắp căn phòng.
Một đồng nghiệp của Bùi Tư Ngôn, vừa vuốt ve cơ thể mềm mại trong lòng vừa ám chỉ tôi: "Chị dâu đừng chỉ chứ, cũng chăm sóc luật sư Bùi một chút đi."
Tôi không lên tiếng, lòng thì đã rơi xuống đáy vực.
Tôi nhận ra những đó.
Họ là những "bông hoa giao tiếp" nổi tiếng trong hội sở, còn tôi là vợ chưa cưới của Bùi Tư Ngôn.
Ít nhất…là trên danh nghĩa.
Chạm vào chiếc nhẫn đính hôn trên tay, tôi sang Bùi Tư Ngôn, người từ nãy đến giờ vẫn im lặng.
Tôi chờ ta lên tiếng.
Nhưng ta không hề tôi, chỉ chăm vào ly rượu trong tay, như thể hoàn toàn không nghe ra sự châm chọc trong lời của họ.
Mãi đến khi cả căn phòng chìm vào yên tĩnh, ta mới miễn cưỡng vươn tay về phía tôi, qua loa an ủi: "Chỉ là đồng nghiệp chút thôi, đừng để tâm."
Thấy tôi vẫn im lặng, ta lúc này mới nghiêm túc, giả vờ trách mắng những người khác hai câu, rồi kéo tôi ngồi xuống.
"Được rồi, đừng giận nữa, lần sau sẽ cảnh cáo họ."
Không khí trong phòng lại sôi trở lại.
Tôi dựa vào lòng Bùi Tư Ngôn, trong đầu suy nghĩ cách chia tay ta.
Bỗng nhiên, cửa phòng bị đẩy ra.
Một mặc váy dài trắng tinh bước vào.
"Đàn ?"
Gần như ngay lập tức, tất cả đàn ông trong phòng đẩy những trong lòng ra, vội vã chỉnh lại quần áo.
Bao gồm cả Bùi Tư Ngôn.
Anh ta đẩy tôi sang một bên, đứng dậy bước đến trước mặt Thẩm Thanh Thanh, che mắt ta lại, giọng dịu dàng: "Thanh Thanh ngoan, đợi bọn dọn dẹp một chút."
Bạn thấy sao?