*Góc của Dương Thanh Thanh (2)
Lần đầu tiên tiểu tam và chính thất đều có mặt, Trình Duyên thực sự có hơi căng thẳng, ánh mắt chúng tôi đều lảng tránh.
Tôi khoanh tay, vẻ mặt đầy oán giận Trình Duyên, ấy lại không dám tôi, năng lắp bắp.
Vẻ mặt như bị bắt gian tại trận, mà Tống Thính Linh vẫn không nghi ngờ ấy, tôi thực sự nghĩ Tống Thính Linh không chỉ ngây thơ, mà còn có chút ngốc.
Trình Duyên nhân lúc Tống Thính Linh không để ý, lôi kéo tôi bảo tôi mau đi, tôi không nghe, cứ nhất quyết lượn lờ trước mặt họ, cho đến khi Trình Duyên hứa tối nay sẽ đến tìm tôi, tôi mới chậm chạp rời khỏi căn phòng.
Những chuyện như thế này tôi đã rất nhiều lần, dù Tống Thính Linh coi tôi là người thứ hai chị ấy quen biết ở Lộ Dương, dù chị ấy đã coi tôi là , tôi vẫn cứ tiếp tục khiêu khích chị ấy.
Mỗi lần chị ấy đến Lộ Dương, tôi đều gọi Trình Duyên ra ngoài giữa đêm. Tôi và Trình Duyên không giống nhau, tôi không thích sự kích thích, mà là sự lựa chọn của Trình Duyên giữa chị ấy và tôi vào lúc đó.
Tôi hoàn toàn tuyệt vọng với Trình Duyên từ khi nào nhỉ?
Tôi nhớ rất rõ.
Đúng như lời đồn, hồi cấp ba tôi đã cướp trai của người khác.
Cho nên bị báo ứng này, tôi biết là chuyện sớm hay muộn.
Lớp 12, tôi đã cướp trai của một . Cô ấy tìm người đánh tôi và đe dọa tôi phải tránh xa ấy, nếu không gặp lần nào đánh lần đó.
Sau khi lên đại học, tôi không còn gặp lại ấy nữa, cho đến hôm đó, trên đường đến căn hộ của Trình Duyên, tôi thấy đó và chàng trai mà tôi đã cướp đi, họ đang đi cùng nhau.
Họ đã quay lại với nhau, điều đó không liên quan gì đến tôi nữa.
Vì thế, tôi lập tức quay đầu giả vờ như không thấy họ.
Nhưng chàng trai đó lại không muốn bỏ qua cho tôi, ta đưa về nhà, rồi quay lại theo dõi tôi, ta nắm lấy tay tôi, rằng nhớ tôi và muốn quay lại với tôi.
Lúc đó, người tôi thích là Trình Duyên, sao tôi có thể đồng ý.
Nhưng kia không tin ta, đã theo dõi đến nơi, ấy đứng phía sau chúng tôi, khi chúng tôi đối mặt, tôi đã cảm thấy bất an.
Tối hôm đó, tôi bị kéo vào nhà ấy, trai ấy như không thấy gì, mặc cho gọi đến sỉ nhục tôi, lột quần áo và chụp ảnh, người vừa muốn quay lại với tôi cũng chỉ nhắm mắt ngơ.
Tôi cố gắng gọi điện cho Trình Duyên nhờ ấy đến cứu, khi nghe thấy những âm thanh khó nghe trong điện thoại, ấy chỉ lạnh rằng tôi chơi quá bẩn.
Anh ấy không tin tôi bị ép buộc, ấy nghĩ loại người như tôi, về cơ bản không có chuyện bị ép buộc.
Tôi mặc lại quần áo, loạng choạng chạy ra khỏi nhà ấy, lúc đó tôi cũng không biết mình sao, tôi lại gọi điện cho Tống Thính Linh.
Có lẽ vì chị ấy là người thứ hai mà tôi quen ở Lộ Dương, và tôi cũng chắc chắn rằng, khi nhận điện thoại, chị ấy sẽ đến tìm tôi ngay lập tức.
Hôm đó, Tống Thính Linh đưa tôi đến khách sạn, chị ấy giúp tôi tắm, mua cho tôi quần áo mới, chải tóc và dỗ tôi ngủ.
Cả quá trình, chị ấy không hỏi gì, chỉ lặng lẽ ở bên tôi, rất bình tĩnh, không bình thường.
Tôi chị ấy, không nhịn hỏi: “Gọi cho chị thì chị đến tìm tôi, chị không sợ tôi là người xấu sao?”
Chị ấy lắc đầu, không còn vẻ vui : “Chị cảm thấy em không phải.”
Tôi đột nhiên , cảm thấy chị ấy thật ngốc: “Chị thật sự, người chẳng chuẩn chút nào.”
Chị ấy im lặng, không gì.
Tôi nằm trên giường, cảm giác như m.á.u trong người bị rút cạn, mắt tôi khô khốc trần nhà, lần này đến lượt tôi lải nhải: “Sau này đừng dễ dàng tin người như , mọi người đều có thể giả vờ, ngay cả người chị hiểu rõ nhất, họ cũng sẽ có một mặt mà chị không thấy, thế giới này không đẹp như chị nghĩ đâu.”
Chị ấy ngồi bất ở chỗ đó, như một đứa trẻ ngoan nghe giảng.
Tôi quay đầu chị ấy một lúc, rồi đột nhiên quay đi: “Thôi, chị như cũng tốt, dù sao cũng có rất nhiều người bảo vệ chị, có lẽ người ngốc lại có phúc của người ngốc.”
Tôi không nữa, vừa định nhắm mắt lại, chị ấy đột nhiên nằm xuống bên cạnh tôi, đưa tay ôm đầu tôi vào lòng, tôi ngạc nhiên, để mặc chị ấy an ủi.
“Dù có chuyện gì xảy ra, cũng đừng đánh mất dũng khí bắt đầu lại từ đầu.”
“Mỗi ngày là một khởi đầu mới.”
“Dương Thanh Thanh.”
“Chị mong em vui vẻ.”
Bạn thấy sao?