Bão Tuyết Đến Mức [...] – Chương 4

Tấm sưởi năng lượng mặt trời của tôi có công suất đủ để vận hành điều hòa. Kết hợp với bộ chuyển đổi dòng điện phù hợp, tôi đã chuyển dòng điện một chiều sang xoay chiều, và lại tận hưởng hơi ấm của điều hòa.

Cái lạnh bên ngoài dường như chẳng liên quan gì đến tôi. Trong căn phòng nhỏ này, tôi vừa ăn kem, vừa uống Coca, nhấm nháp một bịch khoai tây chiên, cảm giác dễ chịu đến lạ.

Trời lạnh đột ngột rất dễ sinh bệnh, để tăng sức đề kháng, tôi bổ sung thêm vitamin C và D.

Trước khi tuyết bắt đầu, tôi có tích trữ một ít rau củ sấy khô. Còn rau tươi thì chỉ đủ dùng trong một tuần, giờ cũng sắp hết rồi.

Tôi đã chuẩn bị sẵn hạt giống rau, tiếc là hiện tại không có điều kiện để trồng trọt, đành phải chờ xem hình sau này thế nào.

Mùng Sáu Tết là sinh nhật tôi. Tôi tự cho mình một chiếc bánh sinh nhật đơn giản, chuẩn bị một bữa trưa thịnh soạn: sườn kho, thịt luộc cay, rau xà lách xào tỏi, tôm rim dầu, canh bí đao viên thịt, và khui thêm một chai rượu vang.

Ăn uống no nê xong, tôi bật thiết bị nghe lén. Sau khi mất điện, Ngô Chí Thành không thể livestream nữa, tôi muốn biết hình của ta, chỉ có thể nghe lén để nắm tĩnh.

Trước Tết, vì nghi ngờ Ngô Chí Thành ngoại , tôi đã lắp thiết bị nghe lén trên xe ta. Sau này không thấy gì bất thường nên tôi cũng quên bẵng đi, ai ngờ giờ lại hữu ích.

Tôi nghe thấy một trận cãi vã vang lên.

Tôi có chút bất ngờ — trong điều kiện thiếu ăn thiếu mặc như mà họ vẫn cầm cự bảy ngày.

Giọng Ngô Chí Thành yếu ớt:

“Con bị sốt rồi… sắp chết mất… không có thuốc thì sao đây…”

Mẹ ta an ủi:

“Con trai chắc chắn sẽ ổn thôi. Bố con đã đi tìm thuốc hạ sốt rồi, sắp quay lại rồi.”

Không biết bao lâu sau, bố chồng tôi quay về.

“Ông ơi… sao người ông lạnh toát thế này? Máu… khắp người ông đều là máu…”

“Thuốc hạ sốt cho con trai, tôi cướp hai viên… mau cho nó uống đi…”

“Bố… bố mau tỉnh lại đi!”

“Ông ơi, ông không thể chết… ông chết rồi tôi biết phải sao?”

Vì muốn cướp thuốc hạ sốt cho con, ông đã bị người ta đâm xuyên bụng. Kết hợp với hạ thân nhiệt do lạnh, ông đã qua đời.

Ngô Chí Thành uống thuốc xong, cơn sốt hạ xuống nhanh chóng.

Số vật tư còn lại trong xe đều là cướp về sau, cũng sắp cạn kiệt…

Tình hình trên đường cao tốc ngày càng hỗn loạn, giành giật vật tư, ẩu đả, khóc lóc vang khắp nơi.

Trước cái chết của bố mình, Ngô Chí Thành chẳng hề mảy may :

“Thiếu một người, cả nhà mình sẽ sống thêm hai ngày.”

Mẹ ta tức giận, tát thẳng vào mặt ta:

“Mày có còn là người không? Đó là bố ruột của mày đấy!”

Ngô Chí Thành đẩy ngã mẹ mình:

“Hôm đó Gia Tĩnh mua bao nhiêu đồ Tết, sao bà không giữ lại? Nếu còn chỗ đó, chúng ta đâu cần phải ra ngoài cướp? Tất cả là tại bà!”

Anh ta hét lên:

“Thời tiết thế này, thức ăn sắp hết sạch, tất cả chúng ta đều sẽ chết!”

Mẹ ta không thể tin nổi rằng con trai mình lại đổ hết lỗi lên đầu bà, bà bật khóc, gào lên:

“Mày thật là vô lương tâm!”

Lúc này, Tiểu Mai bỗng lên tiếng:

“Anh Thành, em có một cách, có thể giải quyết vấn đề thiếu thức ăn hiện tại

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...