Bão Tuyết Chẳng Cản [...] – Chương 4

Ông ngoại ngồi ở sân hút thuốc, ho một tiếng:

"Còn không mau đi rửa bát, chẳng nhẽ phải đợi tôi đi rửa chắc?"

Bầu không khí căng thẳng kéo dài đến mùng hai Tết.

Người thân đến chúc Tết, các bậc phụ huynh lại trở nên vui vẻ .

Tôi và chị song sinh có làn da khác nhau, năm nào cũng bị người ta ý một lần.

Có một người họ hàng béo phì dùng bàn tay đầy mỡ của mình véo má tôi.

"Nhìn cái mặt này, không giống như người ruộng như chúng ta. Đen vàng đen vàng, như một cái búp bê đất, chẳng có chút nào giống như thiếu nữ hoa nhường nguyệt thẹn, sau này nếu không lấy chồng thì sao?"

Những người đàn ông bên cạnh ha hả.

Tiếng của bố đặc biệt chói tai.

"Như búp bê đất ấy à? Nhưng còn tôi thì thấy giống một khối ngọc hơn."

Bên cạnh có một giọng trong trẻo vang lên.

Tôi theo ánh mắt của họ, thấy một người phụ nữ ngồi trên ghế tre hút thuốc.

Tóc bà buộc lỏng, chiếc áo của nhăn nhúm, cũ kỹ, trông giống như những bộ đồ cũ của bà ngoại thời trẻ.

Trong không khí ngày lễ, trang phục của bà trông có phần xuề xòa hơn so với những người khác.

Bà dập tắt điếu thuốc, đứng dậy đi về phía tôi.

"Giống như khối ngọc thô."

Bà lau lau dầu mỡ trên mặt tôi, lạnh lùng hỏi những người kia:

"Đùa giỡn với một đứa trẻ như , không thấy xấu hổ sao?"

Người đàn ông đó liếc mắt khiêu khích: "Nếu không xấu hổ, còn ai có thể so với Đường Tuyết Linh bà nhỉ?"

Tiếng của gã đàn ông đó ngày càng to hơn.

Vừa rồi tôi nghe mẹ và bà ngoại chuyện nhỏ, người này là em dâu của bà ngoại, mợ của mẹ, tôi nên gọi là bà .

hồi trẻ rất nổi bật, mặc những bộ đồ mà người khác không dám mặc, những việc mà người khác không dám .

còn vì xinh đẹp mà bị người ta chửi là "hồ ly tinh chuyển thế".

Sau khi ngoại cưới bà đi xa, người ta rằng, chính bà là kẻ đã cuốn đi linh hồn của ông.

Những năm qua họ sống thế nào, không ai biết.

Lần này bà trở về là để xử lý ngôi nhà cũ của ngoại lúc còn sống, đối với chuyện khác thì không đề cập đến một câu.

Bà ngoại và mẹ dựa vào trang phục của bà mà kết luận, chắc chắn bà sống không tốt.

"Cười đi, lớn thêm nữa, để tránh cho đầu bò đầu ngựa không nghe thấy, kéo nhầm người."

đáp lại không nhanh không chậm.

Gã đàn ông kia tức đến đỏ mặt.

"Mày dám nguyền rủa tao chết?"

bộ muốn ra tay, lại bị người khác kéo sang một bên.

"Ngày Tết, đừng ầm ĩ quá."

Những người vừa rồi ồn ào lại chính là những người khuyên can.

Người lớn thật thú vị.

5

Bố tôi từ trên xuống dưới một lúc, ánh mắt ông ta chuyển , rồi dùng giọng điệu thăm dò hỏi: "Nếu mợ cho rằng con bé này là một viên ngọc thô, thì chẳng bằng mợ mang nó bên mình, để nó với mợ không?"

liếc bố tôi với vẻ ghê tởm:

"Chỉ muốn sinh ra mà không muốn nuôi, ngày trước mua đồ dùng vệ sinh khó lắm sao?"

Bố tôi sững sờ một chút, vừa định lên tiếng thì bà ấy đã bước ra ngoài.

Một người thân an ủi bố tôi: "Trước đây chưa gặp bà ấy nên không biết đâu. Bà ấy năng chính là như , âm dương quái khí, đừng có mà để trong lòng!"

Một người họ hàng khác thắc mắc: "Bà ấy còn không có con thì sao có thể nuôi con của người khác chứ? Hơn nữa, cũng không cần phải nịnh nọt bà ấy bằng một đứa trẻ như !"

Bố tôi chỉ cho qua: "Mỗi gia đình đều có nỗi khổ riêng, các người không hiểu đâu."

Tôi không biết nhà mình có khó khăn gì, chỉ biết rằng ông ta đã quyết tâm không cần tôi nữa rồi.

Tôi lặng lẽ ngồi một mình ở góc phòng.

Năm nay tuyết dày hơn mọi năm, đến cuối tháng vẫn chưa tan.

Gió lạnh thổi vào sân, khiến cánh cổng sắt đỏ đung đưa nhẹ.

Hình ảnh của một bóng dáng gầy gò, thẳng tắp hiện lên trong đầu tôi.

Tôi vội vàng chạy ra ngoài.

Không ai ý đến tôi.

Cơn gió lạnh khiến má tôi tê cóng, trong lòng chỉ cảm thấy kích thích mãnh liệt.

Tôi học theo cách của bà , thẳng lưng bước đi, tưởng tượng rằng mình đã lớn.

Có thể đi đâu tùy thích, không còn như rác bị người ta vứt đi vứt lại.

Con đường trong làng quanh co, tôi lang thang không mục đích.

Bỗng nhiên, đầu tôi bị va vào một cái gì đó.

Một con chim rơi xuống đất.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...