Chuyện ông xét nghiệm ADN đã để lại nỗi hận trong lòng mẹ, vì mẹ cũng ghét tôi.
Còn chị hạ thấp tôi là để bố mẹ càng thêm quan tâm đến chị ấy.
Chị thật thông minh.
Xe bắt đầu chạy lại.
Bố tiếp tục: "Nói thật, em nghĩ sao rồi? Tiền nhà mình cũng trả , nuôi thêm một đứa nữa chẳng phải chuyện gì to tát."
Mẹ đầy vẻ phản đối:
"Thân hình em mãi mới về lại như cũ, giờ mới vài năm đã đẻ thêm, chẳng lẽ muốn em biến thành heo nái à? Đợi vài năm nữa rồi tính."
Ánh mắt chị sáng rực, dường như chị đang rất chăm lắng nghe.
2
Sau một tháng nhập học, nhà trẻ tổ chức hoạt dành cho cha mẹ và con cái. Ban đầu chỉ cần một phụ huynh tham gia cùng thôi. Nhưng bố bận công việc, còn mẹ chọn ở cùng đội với chị.
Khi giáo có ý muốn mẹ dẫn tôi theo, mẹ liền bảo:
"Con bé này nhút nhát lắm, cũng chẳng có tài nghệ gì nổi bật. Mấy hoạt tập thể như này về sau đừng cho nó tham gia, để nó lên sân khấu rồi không nổi một câu thì mất mặt."
Dù , giáo Tiểu Huệ vẫn kiên quyết không bỏ sót bất kỳ ai. Cô đích thân dẫn tôi tham gia tất cả các trò chơi.
Đến tiết mục biểu diễn tài năng, hóa trang tôi thành một bé mặc đồ cổ đại và để tôi ngâm thơ cổ. Cô cũng thay một bộ Hán phục, ngồi bên cạnh đàn cổ tranh để đệm nhạc cho tôi.
Tôi ngâm xong bài "Tĩnh Dạ Tư" trọn vẹn, tự hào xuống mẹ trong khán đài. Nhưng mẹ lại đang bận chỉnh lại váy cho chị.
Có lẽ, bà chẳng nghe thấy gì.
Chị và mẹ cùng song ca bài "Lư Băng Hoa". Chị mặc váy bồng màu xanh nhạt, trông như một nàng tiên nhỏ, còn mẹ thì diện váy trắng, trông vừa dịu dàng vừa xinh đẹp.
Giọng hát của chị trong trẻo, dưới khán đài, có vài bà mẹ cảm đến nỗi ôm chặt con mình, ánh mắt còn lấp lánh nước.
Buổi tối, tôi cũng thường nhớ đến những lời mẹ đã . Bà tôi là thứ quái quỷ bà mất mặt, tôi trông hung dữ như một đứa trẻ xấu tính.
Mắt tôi cũng thường ầng ậc nước.
Tôi ôm lấy giáo Tiểu Huệ, giọng khàn khàn hỏi:
"Con thực sự rất xấu sao?"
Trên người có mùi hương nhè nhẹ.
"Mỗi màu da đều đặc biệt, con hãy xem những bông hoa trong trường mẫu giáo đi, nếu chúng chỉ có một màu thôi, sẽ chẳng phải rất đơn điệu sao?"
"Nhưng bọn họ còn mắt con nhỏ xíu, xấu lắm, không giống con ruột của bố mẹ."
Cô giáo Tiểu Huệ nhẹ nhàng lau nước mắt cho tôi:
"Con không phải là mắt híp, mà là mắt phượng. Đôi mắt của con rất đẹp. Dù có là mắt híp đi chăng nữa cũng chẳng sao. Thẩm mỹ của họ chỉ đại diện cho họ thôi, không thể phủ định con ."
Lần đầu tiên, tôi biết đến từ "mắt phượng". Đôi mắt mà người ta ghét bỏ, giờ đã có tên gọi, còn hay hơn cả tên của chính tôi.
Nhờ giáo Tiểu Huệ, tôi đã trở nên cởi mở hơn trước đây rất nhiều.
Ngày hôm đó, trong giờ học mỹ thuật, giáo cầu chúng tôi vẽ vật.
Sau giờ học, cậu đã từng chế nhạo tôi vào ngày đầu tiên đi học giơ tờ giấy vẽ đến trước mặt tôi:
"Cậu xem, con cáo Tây Tạng này có giống cậu không? Cậu biết cáo Tây Tạng là gì không? Đó là loài cáo xấu nhất trên thế giới đấy, chúng giống y như cậu, đều là mắt híp!"
Tôi không còn nhẫn nhịn như trước nữa, liền hét lại:
"Nếu tôi là cáo Tây Tạng, thì cậu chính là con lợn, một con lợn ngốc kêu ụt ịt!"
Cậu ta đỏ bừng mặt, tức tối trừng mắt tôi một hồi, rồi bất ngờ vớ lấy cây bút màu trên bàn và ném về phía tôi.
Tôi cảm thấy như có một sức mạnh nào đó trong người trỗi dậy. Tôi lao vào cậu ta, vừa cào vừa cắn, hai đứa nhanh chóng quấn lấy nhau trong một trận đánh lộn.
Đến khi giáo tách chúng tôi ra, trên mặt cả hai đều đã có vài vết trầy xước.
Lúc gần tan học, mẹ tôi bị gọi đến văn phòng. Bà giữ khuôn mặt lạnh lùng, chưa kịp nghe rõ ngọn ngành đã bắt tôi phải xin lỗi, rồi thẳng thừng trả tiền viện phí cho bên kia.
Cô giáo và phụ huynh bên đó đều tỏ ra bối rối. Phải mất một lúc họ mới kịp phản ứng.
"Mẹ của bé, chúng tôi chỉ mời bà tới để trao đổi về hình của con, chứ không phải cầu bà bồi thường."
"Thưa , tôi rất bận, tôi chỉ muốn nhanh chóng giải quyết chuyện này. Nếu không còn vấn đề gì nữa thì chúng tôi về trước."
Bà thậm chí không hỏi tôi có đau không, chỉ vội vàng kéo tôi rời khỏi đó.
Bạn thấy sao?