Bắt đầu lại từ đầu?
Tôi nhẩm đi nhẩm lại mấy từ này trong miệng, suýt nữa đã dí thẳng đầu lọc thuốc vào mặt hắn.
Hắn sao có thể mặt dày đến thế mà ra câu “bắt đầu lại từ đầu”?
Tôi khẩy, hỏi thẳng:
“Anh xứng à?”
“Anh và mẹ một phe, ra bao tổn thương cho tôi, tưởng tôi sẽ quên hết sao? Hay là nghĩ tôi sẽ vô điều kiện tha thứ?”
Tôi nở nụ tàn nhẫn.
“Anh tưởng… là ai chứ?”
“Cố Đoan, chẳng lẽ nghĩ những năm qua tôi vẫn còn luyến tiếc sao?”
16
Tôi nhún vai quay người rời đi, Cố Đoan hoảng hốt.
Giữa hai hàng lông mày ta vẫn còn đọng lại sự khó hiểu và không cam lòng.
“Không, không thể nào… Chúng ta bên nhau hơn mười năm, sao em có thể không còn nữa?”
Anh ta không thể chấp nhận nổi, hoảng loạn :
“Hàm Ngọc, thật sự biết sai rồi, xin em, cho một cơ hội nữa không?”
“Em hận , trách , nhận hết. Nhưng thật lòng muốn quay lại với em, chỉ cần em đồng ý, em bảo gì cũng !”
Người đàn ông trước mặt, giọng vô cùng thành khẩn.
Nếu là năm năm trước, có lẽ tôi thật sự sẽ mềm lòng, sẽ lập tức đồng ý lời cầu xin ấy.
Nhưng bây giờ, ta khoác trên mình chiếc áo đã bạc màu vì giặt quá nhiều, tóc tai bết dính vì dầu mỡ, đôi bàn tay đen nhẻm như mới từ hầm than bước ra…
Tôi chỉ thấy buồn , thấy thật nực .
“Cố Đoan, năm năm rồi mà vẫn còn mơ mộng sao.”
“Không phải chính Hứa Thiển Thiển tâm địa thiện lương, còn tôi thì nham hiểm độc ác à? Không phải mẹ Hứa Thiển Thiển mới là người xứng với à?”
“Đã , thì tôi càng không thể phiền hai người sống bên nhau dài lâu chứ.”
Cố Đoan mấp máy môi, vẻ mặt như bị đả kích nặng nề, muốn gì đó lại chẳng thể thốt ra.
“Xin lỗi, Hàm Ngọc, thật sự biết lỗi rồi…”
“Nhưng em không thể vì mà vứt bỏ cảm mười mấy năm qua chứ, những chuyện trước kia… để nó qua đi có không?”
Tôi thật lòng thấy rằng, Cố Đoan đã hết thuốc chữa rồi.
Tôi túm lấy cổ áo ta, lạnh lùng mở miệng:
“Qua đi à? Dựa vào cái gì mà qua Cơ hội em không cho à? Là chính không cần đấy chứ.”
Ngay lúc suýt nữa vì Hứa Thiển Thiển mà chết tôi, giữa tôi và ta đã sớm kết thúc rồi.
“Đừng giả vờ cao thượng mà đứng đây khuyên tôi. Cố Đoan, không có tư cách để đứng trước mặt tôi đâu.”
17.
Cố Đoan mắt đỏ hoe, không hiểu vì sao tôi lại tuyệt như .
“Không phải thế đâu, Hàm Ngọc… Là bị lừa dối mới ra những chuyện ngu xuẩn đó…”
“Nhưng em phải tin , thật sự thích em…”
Anh ta run rẩy, đột nhiên từ trong ngực lấy ra bức tượng gỗ Nữ Thần Mặt Trăng.
“Anh hối hận rồi, thật sự hối hận.”
“Em xem đi, đây là tượng Nữ Thần Mặt Trăng thuộc về em. Anh đã mất mấy năm mới sửa lại . Anh xin em, vì cảm bao năm qua của chúng ta, tha thứ cho đi… không?”
Khoảnh khắc ấy, tôi thật sự cảm nhận sự ăn năn của Cố Đoan.
Nhưng thế gian này không có thuốc chữa hối hận. Và tôi — tuyệt đối sẽ không cho ta một cơ hội thứ hai.
Tôi cầm bức tượng gỗ ấy lên.
“Người xưa , Nữ Thần Mặt Trăng bảo hộ , chỉ có hai người thật lòng nhau, mới có thể đi đến cuối con đường.”
“Cố Đoan, người phản bội cảm này trước là . Tôi mãi mãi sẽ không tha thứ cho .”
Tôi giơ cao bức tượng rồi ném thẳng xuống sông Trường Giang, nó nhanh chóng trôi theo dòng nước, lặn mất không tăm tích.
“Không!”
Cố Đoan bị hành của tôi cho khiếp sợ, đến khi kịp phản ứng thì đã quá muộn.
“Tại sao…”
Anh ta ngồi sụp xuống đất, ánh mắt đờ đẫn tôi.
Bên ngoài trời bất chợt đổ mưa lớn. Tôi chợt nhớ đến hôm tôi và Cố Đoan kết hôn, trời cũng mưa.
Hôm ấy, Cố Đoan cõng tôi sau lưng, sợ tôi giẫm bẩn đôi giày.
Sau này khi đi xuống vùng quê, gặp lở đất, tôi và ta bị chia cắt.
Gặp lại lần nữa, Hứa Thiển Thiển đang nằm gọn trong lòng ta, không dính lấy một giọt mưa.
Còn tôi, thì vô cùng thê thảm.
Tôi thu ánh mắt lại — chỉ là, giờ đây người thê thảm… là Cố Đoan rồi.
Tôi cũng từng vô số lần muốn hỏi tại sao”, những lời bao biện của Cố Đoan đã bịt kín miệng tôi.
“Tại sao ư?”
Tôi bật lạnh.
“Vì không xứng. Giờ đứng đây chuyện với tôi, đã là nể mặt lắm rồi.”
Tôi không kìm ánh mắt khinh miệt.
“Chẳng phải trước đây bảo rất thích tôi à? Mau thử lại đi xem, thử xem có xứng nữa không.”
“Nhìn bây giờ thành ra cái dạng gì rồi.”
Ánh mắt băng lạnh và cay độc của tôi khiến Cố Đoan theo bản năng run lên một cái.
“Em… sao em lại trở thành như thế này?”
Ngón tay Cố Đoan run rẩy, trái tim bị tổn thương đến rách nát.
Tôi không quay đầu lại, bước lên xe rời đi.
Anh ta chết lặng bóng lưng tôi, đến cả dũng khí để đuổi theo cũng không còn.
“Hàm Ngọc, thật sự biết lỗi rồi mà!”
Anh ta gào to về phía tôi đang khuất dần, cơn mưa lớn đã nuốt chửng mọi nỗi hối hận.
Anh ta biết — tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho nữa.
18.
Sau Tết, tôi trở lại Cảng Thành, cùng chị họ tiếp tục bứt , ngày càng có nhiều phụ nữ trở thành biểu tượng của giới kinh doanh.
Một ngày nọ, tôi nghe tin Cố Đoan đã chết.
Bị người đòi nợ chém chết trong một ruộng ngô, khi chết tay vẫn cố chấp nắm lấy tờ giấy ly hôn giữa tôi và ta.
“Sao? Hối hận à?”
Chị họ bật trêu ghẹo tôi.
Ánh đèn nhấp nháy trong sàn nhảy hắt lên gò má tôi, khiến vẻ mặt tôi trở nên khó đoán.
“Chị nghĩ có khả năng sao?”
Nói rồi tôi lao vào vòng tay của người mẫu nam. Dù sao thì — không bỏ cái cũ, sao đón cái mới?
Bạn thấy sao?