Phụ thân thừa tướng của ta liền mở rộng hậu viện để sinh nữ nhi, sau nhiều năm nỗ lực, đã sinh 6 vị thứ nữ.
Mà ta là người thứ 5, tên là Tạ Ngũ Nương.
Nữ nhi nhà Tạ gia, từ nhỏ đã đã nuôi dưỡng cẩn thận, tiên sinh dạy lễ nghi, học cầm kỳ thi họa.
Có thể , cả kinh thành này, không có thứ nữ nào có mệnh tốt bằng thứ nữ Tạ gia.
Trừ ta, bởi vì di nương ta không tranh.
Y phục hoa mỹ ta không có, đồ trang sức thịnh hành ta cũng không có, trái cây ngon cũng không nốt.
Ta thầm nghĩ trong lòng, chỉ cần ta có thể tốt bài tập tiên sinh giao, phụ mẫu sẽ đánh giá ta cao hơn chút.
Nhưng mỗi lần ta chuẩn bị bài tập tiên sinh giao, mẫu thân lại bảo ta ra ngoài chơi với mọi người đi.
Hôm sau đi học, ta bị tiên sinh mắng, di nương ta liền lè lưỡi.
Người trong phủ đều : "Ngũ tiểu thư là mầm giống tốt, đáng tiếc có một di nương không ra gì như Khương thị."
Ta tức giận : "Di nương, người đừng con, con phải nộp bài tập mới có đồ ăn ngon, y phục đẹp."
Di nương cợt nhả : "Bài tập cái gì thì tí nữa sau, con đi xâu vòng với ta đi."
Ta tức phát khóc: "Di nương, để con bài đi ! Chờ tiên sinh khen con, con sẽ xin đại phu nhân một cái áo khoác mới."
Di nương tay ta tê cứng đau nhức, thở dài.
Hôm sau, không biết người tìm đâu ra một cái áo khoác vẫn còn hơi mới, vừa là biết áo cũ của một vị tỷ tỷ nào đó của ta.
Cũng không biết người hạ mình xin kiểu gì.
Người : "Tiểu Ngũ, có áo khoác mới rồi, nhanh mặc vào, đi xem hoa mai với di nương."
2.
Không nghĩ tới, bởi vì chiếc áo khoác hơi mới này, lại họa lớn cho di nương ta.
Thái tử 10 tuổi thường tới phủ chơi, ta thấy không chỉ một lần, trước giờ hắn không ý tới người giống nha hoàn như ta.
Nhưng đúng ngày hôm nay, ta lại khiến hắn ý.
Năm ấy, ta mới 7 tuổi, ta nổi giận vì di nương nhất quyết kéo ta đi xem hoa mai, mà ta thì muốn bài tập.
Trước mặt cha ta, đại phu nhân và Triệu di nương, hắn lại thấy ta và di nương ta.
Hắn chằm chằm ta, hỏi :"Tên gì?"
Ta còn chưa há mồm.
Triệu di nương đã vội vàng : "Đây là tiểu Tam, khuê danh là Ngọc Uyển."
Ta: "?"
Ta hoang mang di nương ta, lại phát hiện mặt người trắng bệch.
Triệu di nương thân thiết kéo tay ta, liếc liếc ẩn ý di nương ta.
"Uyển Nhi, tới yết kiến thái tử điện hạ."
Di nương ta cuối cùng cũng hạ quyết tâm, đẩy ta một chút: "Đi, yết kiến Điện hạ."
Người lớn đều , ta liền tiến lên phía trước, hành lễ tiêu chuẩn với hắn.
"Tham kiến thái tử. . . . . ."
Hắn đánh giá ta một hồi, sau đó quay đầu với phụ thân ta: "Cái túi bông nhỏ này khá thú vị, đừng bạc đãi nàng."
Nói xong, hắn nhét một miếng ngọc bội vào tay ta.
"Chờ ngươi lớn hơn, ta sai người tới đón ngươi."
Phụ thân ta cực kỳ vui mừng, đại phu nhân không , sắc mặt Triệu di nương thì quái lạ.
Chỉ có di nương ta, ánh mắt dần lạnh lùng xuống.
Người biết quy củ phủ thừa tướng, ai giành thì là của người đó.
Nếu Triệu di nương gi.et ta để che giấu chân tướng, phụ thân ta sẽ chỉ bảo tam tỷ học chút thủ đoạn của di nương nàng.
3.
Sau đó, di nương chưa bao giờ tranh sủng của ta đột nhiên đổi tính.
Phụ thân tới phòng người, người không hề giả ngu chọc tức phụ thân, đuổi người đi.
Người nhẹ nhàng mềm mại hầu hạ phụ thân, phụ thân bắt đầu tới đây càng ngày càng nhiều lần.
Hắn luôn với di nương ta: "Thiếu chút nữa ta quên mất, năm đó nàng tài nghệ vẹn toàn thế nào."
Rốt cục, có một ngày, người thừa dịp phụ thân không phòng bị, đặt một cây đao lên cổ hắn.
Phụ thân ta là thừa tướng đương triều, đã từng gặp qua bao sóng to gió lớn.
Hắn lạnh mặt di nương ta: "Ta biết nàng oán hận. Nhưng tiểu Ngũ của chúng ta bị nàng nuôi phế rồi, nếu đưa vào cung, sẽ đem lại tai họa cho Tạ gia chúng ta."
Ta sợ hãi, kéo váy di nương: "Di nương, con cũng không muốn vào cung, để tam tỷ đi là ..."
Di nương luôn luôn thích lại đạp ta một cái: "Con cút sang một bên cho ta!"
Ta bị dọa sợ, ôm đầu hoang mang di nương phát điên,
"Họ Tạ ! Rõ ràng ngươi biết con tiện nhân Triệu Tiểu Hoàn kia sợ mọi chuyện bại lộ, hạ độc tiểu Ngũ của ta, ngươi chẳng quan tâm !"
Phụ thân ta lạnh lùng người, tựa như chắc chắn người chẳng thể tạo nổi sóng to gió lớn gì.
"Đây cũng chẳng phải chuyện gì lớn, không phải tiểu Ngũ không xảy ra chuyện gì à?"
Di nương ta nghiến răng, khanh khách: "Ngươi đừng tưởng ta không biết, ngươi bỏ mặc nữ nhi của ngươi, để chúng nó tranh đấu lẫn nhau, chính là vì sẽ có một ngày ngươi đưa bọn chúng vào cung tranh sủng. Người như ngươi, căn bản không xứng phụ thân."
Phụ thân ta chỉ : "Bạch Sương, đừng nháo nữa, bỏ đao xuống, đừng dọa con."
Nhưng di nương ta gí dao càng mạnh.
Người bên tai phụ thân: "Thừa tướng Tạ Ân liêm khiết, hai tay đương nhiên sẽ sạch sẽ. Nhưng những năm này, ngươi lấy của nhà mẹ đẻ ta bao nhiêu bạc, ta vẫn còn tính đấy."
Phụ thân ta híp mắt:" Sao, nàng hồ đồ còn chưa đủ? Còn muốn kéo theo nhà mẹ đẻ nàng sao?"
Di nương điên cuồng: "Bọn họ coi ta thành công cụ, tặng ngươi để đổi lấy vinh hoa phú quý, sao ta phải suy nghĩ cho bọn họ chứ?"
Cái cổ đắt tiền của phụ thân ta đã bắt đầu đổ máu.
Cuối cùng, phụ thân ta đã chịu thua rồi.
Hắn đáp ứng di nương ta, đưa ta đến đạo quan xuất gia.
Ngày ta bị đưa đi, trời còn có bão tuyết.
Di nương ta như bị điên, đánh tất cả những di nương trong nhà và những người tới hóng hớt một trần, người giành vài bộ y phục của những tỷ tỷ tôn quý của ta, âm thầm dúi vào tay ta.
Khiến những người của phủ thừa tướng tức giận, họ mắng người, người là con mụ điên.
Có người thầm: "Đừng so đo với nàng ta, nàng ta cũng không sống mấy ngày nữa đâu."
Người lẳng lặng bấu lấy thành xe ngựa, trên mặt nở nụ .
"Tiểu Ngũ, đây là cuộc sống tốt nhất di nương có thể giành cho con, quãng đường con lại, con phải tự mình đi rồi."
"Sau này con có thể đọc sách, có thể viết chữ, con muốn học gì thì đều ."
4.
Ta còn nhỏ đã bị đưa khỏi gia tộc, tới một nơi xa lạ.
Đương nhiên là không khóc ngày khóc đêm.
Sư phụ và các sư huynh dỗ dành ta mấy ngày, ta vẫn không ngừng khóc .
Mãi tới khi sư huynh nữ Hòa Liên lấy ra một cái đùi gà.
Ta ngừng khóc: "Sư tỷ, sao tỷ lại ăn đùi gà?"
"Ngốc, không gọi sư tỷ, nam hay nữ cũng phải gọi sư huynh." Hòa Liên lén lút đưa đùi gà cho ta, "Hơn nữa chúng ta cũng có thể ăn mặn mà."
Trong nháy mắt, hội sư huynh của ta dường như đã tìm phương pháp dỗ ta.
"Đúng đó, đạo sĩ cũng tốt, ăn thịt, lớn lên cũng có thể lấy chồng."
"Thế vẫn chưa là gì, quan trọng nhất là, nếu không muốn gả thì cũng không cần gả."
"Trên núi còn nhiều cái chơi lắm, ngày mai sư huynh dẫn muội đi hái mai."
Nói tới hoa mai, ta lại khóc: "Di nương muội, di nương muội chính là đụng người lúc đi ngắm mai, mới xảy ra chuyện."
Trong nháy mắt, một đám sư huynh liền vây đánh Hòa Diệp sư huynh vừa lỡ miệng.
"A! Ngươi xem ngươi đi ! Lại chọc giận muội ấy rồi."
"Khó lắm mới dỗ muội ấy nín khóc mà!"
Hòa Diệp sư huynh cắn răng: "Kinh nhi, muội cho huynh nghe, di nương muội sao ?"
Ta rưng rưng nước mắt huynh* ấy: "Di nương, di nương chắc sắp che..t rồi...."
Hòa Diệp sư huynh bế ta lên: "Ta cứu di nương muội, muội đừng khóc nữa nhé."
Ta kinh ngạc quên cả khóc: "Được không ạ?"
Phụ thân ta đáng sợ như , đại phu nhân dữ như , những di nương kia hư như , có thể cứu nương ta sao ?
Hòa Diệp sư huynh im lặng.
Ta vừa vừa khóc: "Quả nhiên không ."
Hòa Diệp sư huynh quyết tâm: "Muội đồng ý với ta, đừng khóc nữa, sau này phải ngoan, thì ta mới đi."
Ta liều mạng nín khóc: "Dạ!"
Hòa Liên sư huynh giục huynh ấy: "Mau mau đi đi, huynh cưỡi ngựa của ta ấy."
Dưới sự thúc giục của cả đám sư huynh, Hòa Diệp sư huynh vội vã rời đi.
5.
Mới qua 3 ngày, Hòa Liên sư huynh đã dẫn ta xuống núi gặp di nương.
Không thấy người tới, Hòa Diệp sư huynh hổ thẹn với ta: "Kinh nhi, xin lỗi, ta tới muộn rồi."
Ta lập tức lại sợ muốn khóc, tưởng rằng di nương đã ch.ết.
Kết quả là Hòa Liên sư huynh chửi Hòa Diệp sư huynh một trận: "Nói chuyện mất não thế !"
Huynh ấy ngồi trên lưng ngựa, chỉ về đoàn người cách đó không xa.
"Kinh nhi, nương muội ở bên đó."
Ta rướn cổ lên qua, đó là người Khương gia, di nương ta ở giữa, đang chuẩn bị lên thuyền.
"Ta đi cầu phu nhân Trung Dũng Hầu, phu nhân đón nương muội ra, đưa về nhà nuôi."
Sau đó ta mới biết, Thần quán đã từng cực thịnh một thời, chư vị sư huynh cũng thông hiểu bói toán.
Ngàn vàng cũng khó một lời của sư huynh ta.
Chỉ là các huynh ấy không dễ gì mà xuống núi, cũng không dễ gì mới đoán mệnh cho người khác.
Hòa Diệp sư huynh dùng một quẻ, đổi lấy ân của phu nhân Trung Dũng Hầu.
Khương thị đã đưa những người khác vào phủ thay nương ta, cậu ta dập đầu mới bảo vệ mối quan hệ này.
Di nương ta phụ thân ta bẽ mặt, hắn đưa nương ta cho di nương khác, muốn chậm rãi dằn vặt người tới ch.et.
Lúc cứu di nương ta ra, người đã bị mù.
Hòa Diệp sư huynh nhỏ miệng với ta: "Nương muội bảo ta chuyển lời cho muội, bà ấy vẫn ổn, muội không cần lo lắng."
Ta định gọi người một tiếng, Hòa Liên sư huynh đã vội vã bịt miệng ta.
Hòa Liên sư huynh : "Phủ thừa tướng chưa biết đây là thủ đoạn của sư huynh muội đâu, muội đừng phát ra tiếng ."
Các sư huynh đều với ta, chờ ta lớn hơn, họ sẽ dẫn ta đi gặp nương.
Đúng rồi, các huynh ấy bảo ta gọi là nương, sau này không cần gọi người là di nương* nữa.
( Thường thì con thiếp thất không gọi mẹ mình là mẹ đâu í. )
Bạn thấy sao?