Đây đúng là truyền thuyết!
Các nhân viên ngân hàng hình ảnh một ông già nhặt ve chai lại có thẻ đen giới hạn trên toàn thế giới?
Giả, chắc chắn là giả!
Người giao dịch viên cho rằng đây là thẻ giả, lập tức kiểm chứng.
Thế sau khi kiểm tra kỹ càng, tấm thẻ này lại thật sự là thẻ đen chí tôn, hàng thật giá thật không thể nghi ngờ !
Chuyện này, hiển nhiên không phải là chuyện một nhân viên quầy nho nhỏ có thể xử lý.
Dù sao dùng thẻ này rút tiền, chắc cũng không chỉ rút vài triệu.
Nếu rút vài chục triệu, sợ rằng ngân hàng không đủ tiền mặt.
Vì ta ngay lập tức thông báo cho giám đốc ngân hàng.
Giám đốc ngân hàng khi biết thẻ đen chí tôn xuất hiện, muốn rút tiền trong ngân hàng của mình, lập tức buông bỏ tất cả mọi chuyện trong tay, nhanh chóng chạy tới.
Ngoại trừ giám đốc, phó giám đốc, cùng với các loại quản lý cấp cao, lớn nhỏ hơn mười hai mươi người, tất cả đều chạy tới.
Lúc này, Ninh Phú Quý cũng phát hiện có điều không đúng.
Nghĩ thầm, chẳng lẽ thẻ ngân hàng này có vấn đề? Không phải là Lâm Hiên cướp , hoặc là trộm nó chứ?
Quả nhiên, không nên tin tưởng tên Lâm Hiên này!
Nghĩ tới đây, Ninh Phú Quý liền sợ hãi.
Muốn rời đi ngay lập tức.
Thẻ này ông không dám cầm nữa.
“Lão tiên sinh, xin dừng bước!”
Ninh Phú Quý vừa nhấc chân, một giọng đã vang lên.
Sau đó, tất cả các giám đốc điều hành cấp cao của Ngân hàng Long Quốc đều vay quanh ông.
Hơn nữa đội nhân viên an ninh cũng đến.
Nhìn thấy cảnh này, Ninh Phú Quý càng sợ hãi hơn nữa.
Ông nghĩ lần này thật sự bị Lâm Hiên thảm rồi.
“Lão tiên sinh, ngài muốn rút bao nhiêu tiền?” Giám đốc ngân hàng cung kính hỏi.
Ninh Phú Quý lau mồ hôi lạnh trên trán, không nghĩ tới đối phương còn rất khách khí.
Đây là thẻ đen tối thượng nha, có thể không khách khí sao?
Cho dù thẻ này có phải của ông già này hay không, miễn là ông ta có thẻ trong tay, sẽ đối xử như một thượng đế.
Hỏi ông muốn rút bao nhiêu tiền ư? Đương nhiên là càng nhiều càng tốt rồi.
Nhưng đáng tiếc, Lâm Hiên thì có thể có bao nhiêu tiền?
Nói thật, bị một đám người vây quanh, Ninh Phú Quý sợ tới mức muốn bỏ chạy.
Nhưng hiện tại gia đình đang thật sự rất cần tiền.
Nên ông chỉ có thể cắn răng đứng lại, run rẩy :
“Tôi muốn rút năm… năm ngàn.”
“Cái gì?”
Lời Ninh Phú Quý vừa dứt, trên mặt mọi người đều lộ ra vẻ khiếp sợ.
Cầm thẻ đen chí tôn có thể rút trăm tỷ, chỉ đến rút năm ngàn đồng?
Phải biết là khi có tấm thẻ này, dù muốn cho máy bay và tàu lửa quay đầu cũng rất dễ dàng!
Đã từng có trường hợp như .
Đồ đạc của một chủ thẻ đen bị bỏ quên trên máy bay, Ngân hàng Toàn cầu trực tiếp tìm đến hãng hàng không, để cho máy bay đã bay một nửa quãng đường lại trực tiếp bay trở về.
“Một… một ngàn cũng !” Ninh Phú Quý thấy mọi người phản ứng , lại nuốt nước miếng .
“Năm ngàn.
Đương nhiên có thể.”
Giám đốc ngân hàng có chút không hiểu.
Nhưng đây là cầu của chủ thẻ đen người ta, nhất định phải thực hiện.
Vì , giám đốc ngân hàng đã tự mình thao tác, dùng thẻ đen rút năm ngàn đồng cho Ninh Phú Quý.
“Lão tiên sinh, ra về cẩn thận ạ!”
Lúc Ninh Phú Quý rời đi, tất cả lãnh đạo ngân hàng cùng với nhân viên công tác đều khom người hành lễ với ông.
Ninh Phú Quý cầm lấy năm ngàn đồng, vẻ mặt nghi hoặc rời khỏi ngân hàng.
Trong lòng không khỏi tự hỏi, dịch vụ ngân hàng Long Quốc hiện tại đều tốt như sao?
Có thể là do ông đã quá lâu không đi rút tiền rồi nên không biết?
…
Ninh Phú Quý cầm năm ngàn đồng, rất nhanh trở về.
Nhưng vừa mới đến cửa liền nghe Chu Lại Bì muốn Trần Tú ngủ cùng hắn trả tiền nhà!
“Chu Lại Bì, đây là tiền nhà, cầm tiền đi ngay đi!”
Ninh Phú quý tức giận xông vào, đem năm ngàn đồng ném lên mặt Chu Lại Bì
Chu Lại Bì là tên khốn kiếp, dám muốn để vợ hắn ngủ cùng để trả tiền nhà? Ninh Phú Quý tức đến sắp nổ tung.
Loại chuyện này, đối với bất kỳ người đàn ông nào cũng không chịu .
Chu Lại Bì nhặt tiền lên, đếm một chút, tủm tỉm :
“Năm ngàn đồng này cũng chỉ là tiền các ngươi nợ mấy tháng qua thôi.
Ninh Phú Quý, không bằng suy nghĩ một chút đề nghị vừa rồi của tôi, tôi có thể ngủ một lần miễn tiền nhà ba tháng nha.”
“Cút!” Ninh Phú Quý tức giận mắng.
“Tôi cho ông một ngày suy nghĩ.
Một ngày sau, hoặc là trả tiền, hoặc là để cho vợ ông ngủ cùng tôi.” Chu Lại Bì hừ lạnh một tiếng.
Ngủ một giấc là có thể bù tiền nhà, loại chuyện tốt này đi đâu tìm?
Huống chi, Trần Tú cũng không phải là hoàng hoa đại khuê nữ gì.
Hắn nguyện ý dùng phương thức này để trả tiền nhà, đó đã là ân đức cho bọn họ.
Hiện tại còn bướng như , không chừng sau này lại chạy theo cầu xin ngủ với hắn thôi.
“Ta ngươi!” Ninh Phú Quý tức giận đến muốn xông vào phòng bếp lấy dao.
Trần Thú vội vàng ngăn ông lại.
Chu Lại Bì bị dọa đến mức bỏ chạy.
Sau khi Chu Lại Bì rời đi, căn phòng liền rơi vào im lặng.
Dù sao loại chuyện này, quá mức vũ nhục.
Nhất là Trần Tú, trong lòng bà là một trận bi thương.
Tuy rằng, hôm nay thoát một lần, còn sau này thì sao?
Chẳng lẽ thật sự phải chuyển đi?
Trước tiên không tìm một lần nữa tìm nhà có thể tìm rẻ như hay không.
Cho dù tìm , họ cũng lại không có tiền trả tiền nhà.
Huống chi nhà mới còn phải nộp phí môi giới, tiền đặt cọc.
Mặc dù Lâm Hiên đưa cho họ thẻ ngân hàng, từ việc Ninh Phú Quý chỉ mang về năm ngàn đồng là có thể biết, trong thẻ của Lâm Hiên, sợ là cũng chỉ có nhiêu đó tiền.
Nếu thật sự không , chỉ có thể cùng Chu Lại Bì giao dịch, cũng không thể, để cho con đi ngủ trên đường phải không?
Bà là mẹ, dù phải hy sinh lớn hơn nữa, bà cũng đồng ý…
…
Sau khi Lâm Hiên rời khỏi nhà của Ninh Hinh thì đi đến một tứ hợp viện cổ kính có tên là “Dinh thự của Hoàng đế”.
Tứ hợp viện này thuộc về sư phụ Sát Thần của hắn, hiện tại ông lại trao cho hắn.
Theo lời sư phụ , tứ hợp viện này so với biệt thự đắt nhất Giang Đô còn đắt hơn gấp mười lần.
Những ngôi nhà cũ như thế này về cơ bản đã bị bỏ ở Giang Đô, chỉ còn lại một cái này.
Không phải các nhà phát triển thành phố không muốn bỏ nó, mà đơn giản là họ không đủ khả năng!
Chỉ riêng phí dỡ cũng đủ để một số công ty bất sản nhỏ sản.
Đáng sợ hơn chính là kiến trúc bên trong.
Đại bộ phận đều bằng gỗ vàng Nam Ti.
Một cây cột trị giá hàng chục triệu!
“Chỗ này không tệ, có thể đón Hinh tỷ tới ở.” Lâm Hiên hài lòng gật đầu.
Vừa định đi vào, một bóng người từ trong hư không xuất hiện ở trước mặt Lâm Hiên.
Đó là một người phụ nữ khoảng hai mươi bảy, tám tuổi, rất xinh đẹp, mặc một bộ sườn xám đỏ rực.
Dáng người uyển chuyển, sườn xám phác họa đường cong kinh người, ánh mắt lại cực kỳ lạnh.
“Địa phận tư nhân, không bước vào!” Người phụ nữ sườn xám hét nhẹ một tiếng.
“Tôi là chủ nhân ngôi nhà này.”
Lâm Hiên cũng không nhảm, trực tiếp từ trong túi bảo vật lấy ra chìa khóa của tứ hợp viện.
Khi người phụ nữ thấy túi bảo vật trong tay Lâm Hiên, đồng tử của lập tức co rút lại.
Sau đó phịch một tiếng, quỳ xuống trước mặt Lân Hiên.
“Hồng Diệp tham kiến thiếu chủ!”
Nếu có người thấy cảnh này chắc chắn sẽ há hốc mồm.
Bởi vì, người phụ nữ tên là Hồng Diệp này, ở Giang Đô chính là một nhân vật phong vân.
Rất nhiều đại gia thấy nàng cũng đều phải khách khí.
Vậy mà lúc này nàng lại đang quỳ gối trước một thanh niên chỉ tầm hai mươi mấy tuổi.
Nghe cách xưng hô của nữ nhân này với mình, Lâm Hiên lập tức hiểu ra, nữ nhân này hẳn là nha hoàn thượng phẩm mà sư phụ đã ..
Bạn thấy sao?