Báo Thù Cho Em – Chương 4

15

Ngày thứ bảy sau khi tôi chết sự bỗng nhiên xuất hiện chuyển biến.

Người đàn ông tổn thương hai mắt tôi bị diệt khẩu kia.

Vợ hắn đột nhiên đưa đứa con nhỏ đến đồn cảnh sát.

“Thật sự tôi chịu không nổi, đó là một người phụ nữ có thai, hai mạng người…”

“Sau khi hắn uống say với tôi chuyện này, tôi không có một ngày nào có thể ngủ ngon.”

“Trước khi chết hắn còn , muốn tôi mang theo đứa nhỏ cùng tiền rời khỏi Hồng Kông.”

“Nhưng chúng tôi còn chưa kịp đi, hắn đã chết không minh bạch…”

“Mấy ngày nay mỗi ngày tôi đều gặp ác mộng, tôi cũng là người mẹ, lương tâm của tôi thật sự bị dày vò đến mức không chịu nổi…”

“Đây là một vài thứ hắn để lại cho tôi.”

“Vốn hắn muốn giữ lại những chứng cứ này để bảo vệ tính mạng.”

Người phụ nữ ngồi xuống đất khóc lóc, lấy một đống lộn xộn từ trong túi ra và đưa cho cảnh sát.

“Nhưng hiện tại, mạng hắn không còn, giữ lại có ích gì?”

“Thay vì trông cậy vào chúng có thể bảo vệ tính mạng của tôi và đứa bé, không bằng cứ tin tưởng cảnh sát…”

Những chứng cứ này, không thể ngờ nó vô cùng quan trọng.

Trong đó quan trọng nhất, chính là thông tin giao dịch tiền người của kẻ chủ mưu.

Còn có nơi giấu xác.

Cảnh sát nhanh chóng mở cuộc điều tra.

Đến cuối cùng tất cả dấu vết đều chỉ về một người.

Con nuôi của cha mẹ tôi, tiểu thư Chân gia – Chân Châu.

Cảnh sát đến Chân gia đưa Chân Châu đi.

Lại chạy tới trại ngựa tư nhân ở ngoại ô phía tây.

Đó là trường đua ngựa mà Chân phu nhân và Tống phu nhân cùng nhau mua mấy năm trước.

Chân Châu rất thích cưỡi ngựa nên thường xuyên tới đây.

Khi người của cảnh sát đào trại đua ngựa lên, mặt đất đã sớm bị san bằng.

Đào cái xác chưa phân hủy của tôi lên.

“Bảo Nhi của tôi!”

Mẹ tôi gào khóc thảm thương rồi ngất đi.

Mà cha tôi run tay hung hăng tát một bạt tai vào mặt Chân Châu.

“Làm sao có thể ra chuyện không bằng cầm thú như !”

“Chúng tôi nuôi hai mươi năm, hai mươi năm…”

Chân Châu che mặt, sắc mặt trắng bệch, cả người sợ tới mức mặt không còn giọt máu.

“Không phải con, không phải con…”

“Con không gì cả, con không gì cả…”

Cô ấy chỉ có thể yếu ớt vô lực lặp lại mấy câu này.

Nhưng bằng chứng xác thực.

Không ai tin ấy.

Khi cảnh sát muốn đưa Chân Châu đi.

Bỗng nhiên Chân Châu thảm thiết, quỳ trước thi thể tôi.

16

“Chị, em cũng giống như ba mẹ, ngày ngày đêm đều mong chị về nhà.”

“Em thay chị hưởng phúc hai mươi năm, từng giây từng phút em đều khắc ghi trong lòng.”

“Nếu như có thể, em thậm chí nguyện ý thay chị cùng đứa bé đi tìm chết.”

“Chị, em biết lời em , không ai nguyện ý tin tưởng.”

“Thế , chuyện em chưa từng , chính là chưa từng .”

Chân Châu tới đây, ánh mắt biến đổi, ấy cắn chặt môi.

Trong tay không biết từ lúc nào có thêm một con dao sắc bén, đúng là không chút nghĩ ngợi liền trực tiếp cắt cổ.

Cũng may người bên cạnh tay mắt lanh lẹ túm lấy ấy.

Nhưng con dao vẫn cắt qua cổ ấy, trong nháy mắt máu tươi đầm đìa.

Hiện trường một mảnh hỗn loạn.

Chân Châu nắm chặt con dao nhỏ máu đứng đó không nhúc nhích.

“Cô đây là chột dạ, sợ tôi trả thù, cho nên muốn chết?”

Tần Cửu Xuyên lạnh lùng mở miệng, Chân Châu không đáp lại.

Chỉ ném con dao trong tay: “Em vẫn là câu kia, chuyện em chưa từng , em chết cũng không nhận.”

“Nhưng em không có cách nào tẩy sạch tội danh cho mình, rể, muốn muốn róc thịt thì tùy .”

Tôi tựa vào trong ngực Tần Cửu Xuyên, bỗng nhiên nhẹ nhàng kéo kéo ống tay áo hắn: “Tần Cửu Xuyên, không phải ấy.”

“Tiểu Ly?”

“Em có thể cảm giác , không phải ấy .”

“Cô ấy không có tâm tư muốn em.” Ngữ khí của tôi dần dần kiên định.

“Tần Cửu Xuyên, em có thể cảm ứng , ấy vô tội, ấy là một tốt.”

17

Nhưng trước khi sự không có đột mới, Chân Châu vẫn bị cảnh sát mang đi.

Tần Cửu Xuyên không cho ai chạm vào thi thể của tôi, để có người an trí thích đáng.

Không biết có phải ông trời rủ lòng thương hay không, thi thể của tôi khi tìm thấy lại không bị thối rữa.

Thậm chí thoạt tựa như đang ngủ.

“Tần Cửu Xuyên, em thật sự có thể trở về sao?”

Khi quan tài thủy tinh khép lại, tôi nhịn không nhỏ giọng hỏi Tần Cửu Xuyên.

“Đương nhiên, lời với em cho tới bây giờ cũng sẽ không nuốt lời.”

Tần Cửu Xuyên ôm tôi vào lòng: “Đi thôi, chúng ta đi thăm ba mẹ.”

Khi đến bệnh viện.

Tống phu nhân đang ngồi ở bên giường bà ấy rơi nước mắt.

Tống Anh Nam cũng đỏ mắt, nhẹ giọng an ủi hai người bọn họ.

Đây là lần đầu tiên tôi gặp Tống phu nhân.

Không biết vì sao ấn tượng của tôi đối với Tống Anh Nam rất tốt.

Nhưng lần đầu tiên thấy Tống phu nhân, tôi đã cảm thấy trong lòng có chút không thoải mái.

Tuy rằng tôi vẫn không rõ lắm bộ dáng của bà ta.

Chỉ là giữa người và người ước chừng cũng có từ trường.

Tựa như năm đó, lần đầu tiên tôi thấy Tần Cửu Xuyên, liền len lén thích hắn, muốn tiếp cận hắn, đều giống nhau.

Lúc rời khỏi bệnh viện, tôi nhỏ giọng với Tần Cửu Xuyên: “Em không thích Tống phu nhân.”

“Vì sao? Bà ấy và mẹ em quan hệ rất tốt, nghe khi em còn bé, còn nhận bà ấy mẹ nuôi.”

Tôi miệng ngốc, cũng không giải thích gì.

Đành phải lung tung: “Em cảm giác bà ấy rất muốn cho con rể, cho nên không thích.”

Tần Cửu Xuyên đầu tiên là ngẩn ra, chợt : “Suy nghĩ lung tung cái gì .”

“Em không có, không biết giác quan thứ sáu của phụ nữ chúng em nhạy bén nhất đâu.”

“Hơn nữa, là người có quyền thế như , lại lớn lên đẹp mắt.”

“Anh quên ở trấn nhỏ của chúng ta, người đàn ông có điều kiện tốt một chút, vợ còn chưa chết bà mối đều đến nhà chờ mai.”

“Huống chi em cũng đã chết, khẳng định có rất nhiều người xếp hàng muốn gả cho .”

“Trước kia sao không phát hiện ra, cái miệng nhỏ nhắn của em có thể như .”

“Dù sao, em chính là không thích bà ấy.”

“Được, không thích, thì không gặp bà ấy.”

Tần Cửu Xuyên cúi đầu muốn hôn tôi.

Tôi có chút thẹn thùng, cố ý hù dọa hắn: “Em là nữ quỷ, hôn em, em muốn hút dương khí của …”

“Vậy cùng em đi một đôi vợ chồng quỷ.”

Tần Cửu Xuyên nhẹ nhàng nâng mặt tôi, hôn lên môi tôi.

Mông lung, tôi không rõ lắm mặt hắn.

Nhưng lại có thể từ trong tác hắn hôn tôi cảm giác sự ôn nhu cẩn thận từng li từng tí.

Trái tim tôi như ngâm trong nước mật ấm áp, từng tấc từng tấc tan ra.

Tần Cửu Xuyên tốt như , ấy là chồng tôi, là người đàn ông của tôi.

Là người trong lòng tôi nhất không thể thay thế.

18

Người bên cạnh Tần Cửu Xuyên dần quen với sự kỳ lạ của hắn.

Rất nhiều người thậm chí cảm thán cảm sâu đậm của hắn.

Dù sao người có thân phận như hắn, muốn người phụ nữ gì mà không chiếm ?

Tôi lại bình thường bình thường như , thậm chí còn là kẻ ngốc trong miệng người khác.

Có một lần gặp Tống phu nhân, bà ta còn cảm thán.

“Bảo Nhi mệnh khổ, cũng có phúc khí, gặp người có tâm như cậu.”

“Cũng không biết người đàn ông tương lai Anh Nam muốn gả sẽ như nào đây.”

Tống phu nhân xong thở dài một tiếng: “Tôi và ba nó, là một đôi vợ chồng liên hôn gia tộc đời này cũng chỉ như , chỉ hy vọng tương lai nó cũng có thể giống như Bảo Nhi gả cho một người đàn ông toàn tâm toàn ý nó.”

Trên đường trở về tôi hỏi Tần Cửu Xuyên: “Tình cảm giữa Tống phu nhân và chồng bà ấy không tốt sao?”

“Anh cũng không biết việc này.”

Tôi lại có chút tò mò, buộc Tần Cửu Xuyên đi hỏi thăm.

Tần Cửu Xuyên hơi có chút bất đắc dĩ: “Sao bỗng nhiên em lại nhiều chuyện như ?”

“Nhàm chán nha, mỗi ngày giống như hồn dã quỷ bay tới bay lui, cũng không có ai chơi với em.”

Tần Cửu Xuyên lập tức áy náy đau lòng vô cùng, vội vàng cho người đi.

Thì ra Tống phu nhân lúc còn trẻ hình như là có người mình thích, sau đó chẳng biết vì sao gả cho người mình không thích.

Hai người chỉ sinh một đứa con là Tống Anh Nam, quanh năm toàn ở riêng.

Có lẽ là hôn nhân không thuận lợi, cho nên sau khi kết hôn Tống phu nhân cùng Chân gia đi lại thường xuyên.

Thậm chí đôi khi năm mới cũng cùng nhau trải qua.

Đêm Tết Nguyên Tiêu tôi đi lạc và bị lừa bán.

Tống phu nhân cũng ở Chân gia.

Hai người chúng tôi hẹn nhau đi dạo hội chùa ngắm hoa đăng.

Sau đó tôi đi lạc, bị bắt cóc, từ đó về sau cuộc đời bị thay đổi hoàn toàn.

Tôi nghe xong dần dần vẻ mặt trở nên ngưng trọng.

“Tiểu Ly?”

Trước mắt tôi lại phảng phất xuất hiện phố dài đèn đuốc sáng trưng.

Vô số hoa đăng, ánh mắt lóe lên đều đau.

Khi đó cha tôi trẻ tuổi tuấn, mẹ tôi xinh đẹp lại dịu dàng.

Bọn họ nắm tay tôi, thương gọi tôi là Bảo Nhi, chỉ vào những ngọn đèn kia cho tôi xem.

Đó là ký ức khắc sâu trong xương cốt mà tôi không thể quên.

Đứa nhỏ gặp vô số sự đánh đập tàn nhẫn, vẫn không chịu quên ký ức.

Nước mắt trong nháy mắt tràn mi.

Tôi nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: “Bảo Nhi, con xem đèn kéo quân có đẹp không?”

“Tiểu Ly, em muốn… đèn kéo quân?”

Tôi lắc đầu, kinh ngạc về phía xa xa: “Tần Cửu Xuyên, em giống như nhớ tới một chút chuyện khi còn bé.”

“Đêm hôm đó là Tống phu nhân chỉ cho em ngọn đèn kéo quân cách đó không xa.”

“Em không nhớ ra là đèn dạng gì, chỉ nhớ, rất lớn rất lớn, rất sáng rất sáng.”

“Em bị hấp dẫn, liền giãy khỏi tay mẹ chạy tới.”

“Mẹ em ở phía sau đuổi theo em, gọi tên em bảo em cẩn thận lạc mất.”

“Nhưng em vẫn bị lạc mất.”

“Còn chưa chạy đến chỗ đèn kéo quân, em đã bị người ta ôm lấy.”

“Sau đó liền bị nhét lên một chiếc xe tải.”

“Người nọ gắt gao che miệng em, trước khi lâm vào hôn mê, điều cuối cùng em thấy chính là trong dòng người ba mẹ hoảng sợ kêu tên em.”

“Là bà ấy.”

Tôi gắt gao nắm chặt ống tay áo Tần Cửu Xuyên: “Tần Cửu Xuyên, là bà ấy , nhất định là bà ấy , em có thể cảm giác , em có thể cảm giác …”

“Là bà ấy sai người bắt cóc em.”

“Ba mẹ em như , sẽ không cố ý vứt bỏ em.”

Tôi dần khóc thành tiếng: “Tần Cửu Xuyên, em không hiểu, em không rõ, tại sao phải như , tại sao phải như …”

“Em gọi bà ấy là mẹ nuôi, bà ấy em sinh ra, em lớn lên…”

“Tiểu Ly.”

Tần Cửu Xuyên đau lòng giúp tôi lau nước mắt: “Chờ em khỏe lại, chờ em trở về, có thể trở lại bên cạnh ba mẹ em…”

Vậy hai mươi năm cuộc đời bị tước đoạt của tôi thì sao?

Vậy hai mươi năm dày vò của cha mẹ tôi thì sao?

Ai sẽ bồi thường cho chúng tôi, ai sẽ…… bồi thường cho bọn họ?

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...