33
Anh ta hệt như một nhân vật phản diện, quay sang chúng tôi :
“Giờ thì biết hối hận rồi chứ? Nói cho hai người biết, ở Bắc Kinh này thì đừng mơ tìm việc!”
“Anh nghĩ là cái gì chứ? Bắc Kinh là do nhà mở à?” Tôi lập tức phản bác “Nơi này không thì còn nơi khác!”
Triệu Nghị Thành hậm hực : “Biết bố tôi là ai không? Chỉ cần một cú điện thoại của ông ấy, các công ty ở Bắc Kinh này sẽ không ai dám nhận các người!”
Tôi tò mò hỏi: “Bố là ai thế? Nhà không phải mở công ty sao?”
Tôi luôn nghĩ gia đình ta kinh doanh, nếu không thì sao lại giàu như ?
Triệu Nghị Thành lạnh, ra một chức vụ và tên người.
Tôi cũng không biết tầm cỡ của người đó thế nào. Chỉ có thể thì thầm hỏi Từ Trường An: “Anh có biết người này không?”
Thấy hai chúng tôi như , Triệu Nghị Thành giận sôi máu:
“Nói cho các người biết, đừng đến bố tôi, chỉ cần thư ký của ông ấy gọi một cuộc điện thoại, các doanh nghiệp cũng không dám đắc tội với tôi! Hai kẻ quê mùa các người nghĩ lừa của tôi hơn trăm vạn thì có thể trả thù tôi à? Tôi còn chẳng thèm quan tâm!
“Giờ thì hai người hãy quỳ xuống xin lỗi tôi, Thư Nhiên quay lại tôi, tôi sẽ cân nhắc cho các người một con đường sống!”
Tôi khinh bỉ: “Đồ thần kinh, đừng có ở đây hù dọa nữa! Tôi không tin!”
Triệu Nghị Thành giận dữ tôi, sau đó quay sang Từ Trường An: “Cậu muốn hủy hoại tương lai của mình vì người phụ nữ này à? Cậu là sinh viên xuất sắc của trường đại học hàng đầu đấy!”
Tôi đảo mắt: “Anh còn biết chúng tôi là sinh viên hàng đầu cơ à? Ai không biết thì lại tưởng chúng tôi là mấy đứa nhà quê cơ đấy.”
Tôi Từ Trường An, quyết tâm : “Anh quỳ xuống xin lỗi hắn đi, tôi thà ch/et đói cũng không cúi đầu trước một kẻ như hắn đâu.”
34
Từ Trường An bị tôi liên lụy, sớm biết thế này thì thà chịu thiệt một chút còn hơn. Có tranh giành cũng chẳng để gì!
Từ Trường An nắm lấy tay tôi, dịu dàng : “Tình của chúng ta tuyệt đối không khuất phục trước kẻ xấu xa.”
Tôi cảm : “Vậy còn công việc sau này của thì sao?”
“Tôi sẽ khởi nghiệp.”
Triệu Nghị Thành lạnh: “Công ty của cậu, tôi đè bẹp lúc nào mà chẳng !”
Tôi giận dữ ta: “Không ngờ lại là một kẻ như đấy? Lén lút qua lại với cùng phòng tôi, bây giờ chia tay rồi còn đến đây báo thù chúng tôi! Đồ cặn bã!”
Triệu Nghị Thành cuống lên:
“Thư Nhiên, tôi không muốn trả thù em, tôi chỉ muốn quay lại với em thôi. Tôi thật lòng thích em, thật đấy. Trước đây tôi đã hồ đồ. Chỉ cần em chia tay với gã đàn ông này, tôi sẽ không khó dễ cho hai người nữa.”
Từ Trường An đặt tay lên vai tôi: “Không, của chúng ta sẽ vượt qua mọi thử thách.”
Nước mắt tôi trào ra vì : “Hóa ra lại là một người tử tế!”
Tôi kéo tay , trưởng phòng và Triệu Nghị Thành với ánh mắt khinh bỉ, nhẹ nhàng : “Các người chắc chắn sẽ gặp quả báo!”
Nói xong, tôi định kéo Từ Trường An rời đi.
Anh ta không nhúc nhích, kéo tay tôi lại “Chờ chút, em không muốn xem bố của Triệu Nghị Thành là thần thánh phương nào à?”
Tôi: “???”
Tôi nghĩ, lát nữa nếu cần thì mắng ông ta một trận cũng .
Tôi đang do dự thì cánh cửa đã bị đẩy ra.
35
Một người đàn ông trung niên đầu đầy mồ hôi bước vào.
Vừa thấy Từ Trường An, ông ta lập tức tươi như hoa, khom lưng cúi đầu tiến lại gần: “Từ thiếu gia, xin lỗi, xin lỗi, là do tôi không biết dạy con.”
Từ Trường An ông ta rồi nhạt.
Triệu Nghị Thành kinh ngạc không tin nổi: “Bố!”
Người đàn ông trung niên đó chính là bố của Triệu Nghị Thành. Ông quay lại, giáng cho Triệu Nghị Thành hai cái tát mạnh, tức giận :
“Đồ nghiệt tử, mày muốn ch/et cả nhà chúng ta à? Còn không mau xin lỗi!”
Tôi giật mình choáng váng.
Nhưng bố của Triệu Nghị Thành trông rất nghiêm khắc, rất đáng sợ, khiến tôi phải im thin thít.
Triệu Nghị Thành lập tức cúi người 90 độ với chúng tôi, kính cẩn và sợ hãi : “Xin lỗi, mong hai người tha thứ.”
Trưởng phòng đã vội vàng chạy đi.
Bố của Triệu Nghị Thành vẫn đang khổ và xin lỗi Từ Trường An.
Từ Trường An vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt y như cũ.
Bố của Triệu Nghị Thành thậm chí còn bắt đầu tự vả vào mặt mình.
Lúc này Từ Trường An mới : “Thôi, không sao đâu ạ. Nếu không có Triệu hôm nay đến đây, tôi còn tưởng rằng Bắc Kinh này sắp đổi tên thành họ Triệu rồi.”
Anh lại hỏi: “Trước đây tôi đã , xin Triệu thiếu gia đừng xuất hiện trước mặt tôi và tôi nữa, chuyện này có thể không?”
Bố của Triệu Nghị Thành vội vàng đáp: “Được, , , cho dù có phải đánh gãy chân thằng nghiệt tử này, tôi cũng sẽ quản chặt nó. Từ thiếu gia, đã phiền cậu rồi, tất cả là lỗi của tôi!”
Nói xong, ông ta lại vả cho Triệu Nghị Thành vài cái.
Tôi ngơ hết cả người.
Cho đến Từ Trường An kéo tôi ra khỏi văn phòng, đi đến chỗ việc của tôi lấy túi xách, rồi kéo tôi rời đi.
36
Trên tàu điện ngầm, tôi ngập ngừng hỏi : “Vậy, là…?”
Anh vô tội tôi: “Tôi là Từ Trường An.”
Rồi giơ 10 ngón tay: “Những chiếc nhẫn em tặng, tôi đều đeo cả rồi.”
Tôi suýt phì .
Tôi ngượng ngùng : “Vậy, không thiếu tiền sao?”
Anh nắm lấy tay tôi: “Tôi sẵn lòng để em bao nuôi.”
“Vậy bố là…?”
Anh ra một cái tên. Nhưng tôi vẫn ngơ ngác.
Anh : “Em có thể tra trên Baidu.”
Rồi tôi sửng sốt tắt điện thoại đi. Hóa ra là một nhân vật lớn.
“Vậy… mà vẫn chơi với tôi sao?”
“Chúng ta chẳng phải chơi rất vui à? Vả mặt tên cặn bã, quá tuyệt vời.”
Tôi khổ sở : “Nếu biết có thân phận thế này, tôi đã có kế hoạch tốt hơn, có thể thằng cha kia bẽ mặt hơn nữa!”
Anh ấy mỉm .
Tôi ngơ ngác : “Anh đúng là người tốt.”
Anh lại mỉm hỏi: “Biết tôi không phải kẻ nghèo rồi, nên cảm thấy tôi thật tốt sao?”
Tôi vội vàng giải thích: “Không phải, không phải, là vì vừa nãy kiên quyết đứng về phía tôi, đối đầu với tên cặn bã kia. Cho nên tôi mới cảm thấy, dù có tiền hay không thì tôi đều muốn ở bên .”
Mắt sáng lên: “Thật sao?”
Tôi gật đầu chắc nịch: “Thật. Em thật lòng thích . Cho dù không tính đến những thứ khác, đẹp trai như , sao em có thể không thích chứ?”
“Xem ra kẻ thứ 3, cùng diễn trò với em, cũng không phải vô ích rồi.”
“Nào, .” Anh chỉ vào mặt mình “Hôn trai mới của em đi.”
Tôi lập tức tiến tới.
Thật là ngọt ngào.
Bạn thấy sao?