Bao Nuôi Người Cùng [...] – Chương 5

27

Quán cà phê cách trường chúng tôi không xa, mỗi khi có hoạt của hội sinh viên hay các lớp tổ chức sự kiện, mọi người đều thích đến đó ăn uống, một chút tiệc buffet.

Trên đường đi, Triệu Nghị Thành gọi điện đến.

Giọng ta nghiến răng nghiến lợi: “Thư Nhiên, chỉ cần bây giờ em chia tay với Từ Trường An, sẽ chia tay với Hứa Khả Khả. Món quà chuẩn bị tặng ta, sẽ tặng hết cho em! Nếu không thì em cứ chờ mà hối hận đi.”

Tôi khinh thường : “Từ Trường An có nghèo mạt rệp thì vẫn hơn gấp trăm lần!”

Tôi cúp máy, rồi thấy quán cà phê đã ở ngay phía trước.

Rất nhiều học đang nướng thịt và hát hò trong sân, thấy đoàn xe Maybach, ai nấy đều cầm điện thoại lên quay video.

Tôi hạ cửa kính xe, vẫy tay với mọi người.

Tôi thấy Hứa Khả Khả đang nghiến răng tôi. Triệu Nghị Thành cũng chúng tôi hằm hằm.

Sắp đi qua quán cà phê rồi.

Tôi vội hỏi: “Sao không dừng xe?”

Từ Trường An: “Không phải bảo vòng 10 vòng sao?”

Tôi trừng mắt: “Giờ không cần nữa!”

Anh ta ngoan ngoãn dừng xe. Rồi còn chạy đến đỡ tôi xuống xe nữa.

28

Vừa bước xuống, xung quanh đã vang lên những tiếng hít hà kinh ngạc.

“Trời ơi, bộ đồ ấy mặc là phiên bản giới hạn của thương hiệu xx năm nay phải không, nghe toàn cầu chỉ có hai chiếc.”

“Đôi giày cũng thế! Trời ơi, tôi không ngờ thấy hàng thật.”

“Còn đoàn xe Maybach nữa, Từ Trường An giàu đến thế sao?”

Tôi cố gắng kìm nén nụ , cố tỏ ra mình đã quen với những thứ này.

Hứa Khả Khả bước tới, thân mật với tôi: “Thư Nhiên, cậu thật chu đáo, để tham dự sinh nhật của tớ mà còn hẳn đoàn xe Maybach, chắc tốn không ít tiền nhỉ?”

Triệu Nghị Thành Từ Trường An : “Trường An, trước cậu còn phải dựa vào Thư Nhiên nuôi, giờ vì sĩ diện mà tiêu tiền phung phí như , thật không cần thiết.”

Tôi mỉm : “Nếu nghĩ như thế khiến các cậu thấy dễ chịu hơn, thì cứ nghĩ như đi.”

Từ Trường An : “Chiếc xe này là tôi tặng cho Thư Nhiên, đây, giấy đăng ký xe đây.”

Tôi qua, đến cả con dấu giả cũng có, chuẩn bị rất chu đáo.

Tôi vuốt lại mái tóc, : “Đúng , Trường An tặng tôi đấy. Anh ấy biết tôi là người thích thể hiện, nên cố chuẩn bị cả đoàn xe để ăn mừng.”

Hứa Khả Khả đã bắt đầu gượng gạo. Triệu Nghị Thành cũng trừng mắt Từ Trường An.

Từ Trường An lại lấy ra một giấy chứng nhận quyền sở hữu bất sản, nhẹ nhàng đưa cho tôi: “Cái này cũng là tôi tặng em. Trước đây em hay phàn nàn trai cũ keo kiệt, tôi không thể cũng keo kiệt như thế .”

Có người tò mò đến xem. Là một căn biệt thự cao cấp đấy!

Từ Trường An quả thật rất biết cách việc.

Thấy mọi người đã bị choáng ngợp. Tôi lập tức cất cuốn sổ đỏ đi, tránh để người ta phát hiện ra nó là đồ giả.

Tôi hắng giọng, giả vờ dịu dàng : “Đáng ghét, người ta ở bên đâu phải vì tiền của !”

“Nhưng muốn cho em.”

29

Tiếng còi xe vang lên, vỡ màn khoe mẽ của chúng tôi.

Một chiếc Wuling Hongguang màu hồng chạy đến, đầu xe còn phủ đầy hoa tươi.

Một nhân viên mặc vest bước xuống, lịch sự : “Xin hỏi, ai là Hứa Khả Khả?”

Mọi ánh mắt đổ dồn về phía Hứa Khả Khả.

Nhân viên đó nhiệt : “Cô Hứa, đây là món quà sinh nhật mà trai của , Triệu Nghị Thành, đã chuẩn bị cho .”

Hứa Khả Khả về phía Triệu Nghị Thành.

Triệu Nghị Thành cố gắng nở nụ : “Em thích chiếc xe tặng không?”

Hứa Khả Khả không còn giả vờ nữa: “Không phải em muốn mua BMW à?”

Triệu Nghị Thành trừng mắt ta: “Đây chỉ là một bài kiểm tra với em thôi. Quả nhiên, em ở bên chỉ vì tiền. Chia tay đi! Em còn chẳng bằng một ngón tay của Thư Nhiên nữa!”

Hứa Khả Khả lập tức lao vào cào cấu Triệu Nghị Thành, ta vung tay tát ta một cái: “Cô mà đòi tôi à! Hừ!”

Sau đó, ta về phía chúng tôi: “Đừng có đắc ý, tưởng xe rồi giả giấy tờ là thành thiếu gia thật à? Tôi đợi ngày các người đến cầu xin tôi.”

Triệu Nghị Thành bỏ đi, tôi cũng ra hiệu cho Từ Trường An rời khỏi đó.

Phải để lại một bóng lưng thật kiêu hãnh cho mọi người!

, chúng tôi cũng lạnh lùng hừ một tiếng: “Xem kịch xong còn chẳng ăn uống gì, đúng là thần kinh!”

Rồi chúng tôi bấm còi thật to, cái xe gầm rú chạy đi!  Bỏ lại Hứa Khả Khả điên cuồng trong bất lực.

30

Từ Trường An đã giúp tôi lấy lại thể diện, tôi càng thấy ta thuận mắt đẹp trai hơn nhiều.

Tôi hỏi ta: “Anh chuẩn bị mấy cái giấy tờ giả và đoàn xe đó, tốn bao nhiêu tiền ?”

Anh ta ngập ngừng tôi: “Tôi trông giống kẻ nghèo lắm sao?”

Tôi tặc lưỡi một tiếng: “Anh thấy tôi giống kẻ nghèo không?”

Nói thật, khí chất của tôi cũng khá giống tiểu thư đài các, đúng kiểu có chút giàu sang quý tộc.

Nếu không, trước đây Triệu Nghị Thành cũng chẳng theo đuổi tôi dai dẳng như .

Nhưng mà, ngoại hình thì đâu có liên quan đến việc có tiền hay không?

Anh ta : “Được rồi, nghèo là điểm chung của chúng ta. Mấy món này cứ giữ lấy. Sau này cần màu thì có cái mà dùng để dọa người.”

Tôi nghĩ lại thì thấy cũng đúng, có thể đem ra để chọc tức Hứa Khả Khả!

Trong thời gian tiếp theo, tôi tập trung chuẩn bị cho kỳ thi cuối kỳ.

Mỗi ngày đều dậy sớm về trễ, đến thư viện chiếm chỗ học, tạm thời không có tâm trí để đối phó với tên cặn bã và nàng trơ trẽn kia.

Từ Trường An ngày nào cũng đến bên cạnh tôi, còn mua bữa sáng và cùng tôi đến thư viện.

Anh ta thực sự rất chu đáo với tôi.

31

Tôi : “Anh đừng theo tôi nữa. Tôi không còn tiền để bao nuôi đâu.”

Anh ta ngoan ngoãn đáp: “Tôi đã hoàn lương rồi. Vì em, tôi sẵn sàng cải tà quy chính.”

Chúng tôi ăn cơm ở căng-tin, ta lại nắm tay tôi: “Em xem, chúng ta cùng quan điểm, cũng rất hợp nhau. Em hãy nghiêm túc ở bên tôi đi. Tôi hứa sẽ đối xử tốt với em.”

Tôi hơi khó xử, cũng không từ chối việc Từ Trường An ở bên cạnh tôi, bởi vì dù không có tiền thì cũng đối xử với tôi rất tốt.

Mà tôi thì cũng quan trọng chuyện tiêu xài tiền nong.

Thế là tôi cứ mặc kệ cho mọi thứ như .

Cùng lắm là đợi đến khi “vợ chồng nghèo khó trăm điều khổ” thì chia tay, vui vẻ cả đôi đường.

32

Trong kỳ thực tập hè, Triệu Nghị Thành lại tìm đến tôi.

Anh ta lái một chiếc xe sang mới, đắc ý với tôi: “Thư Nhiên, tôi đã nghĩ thông rồi, trước đây em chắc chắn là trả thù tôi, em đã sớm biết chuyện giữa tôi và Hứa Khả Khả đúng không?”

Thấy tôi không gì, ta tiếp tục: “Xin lỗi, Thư Nhiên, lúc đó tôi bị ta quyến rũ, người tôi thật lòng là em. Tôi biết em với Từ Trường An chẳng có gì, lần này chúng ta coi như hòa nhau, không?”

Tôi lườm ta một cái: “Đừng tưởng có vài đồng tiền là giỏi lắm. Dù Từ Trường An không có tiền, tôi vẫn thích ấy.”

Triệu Nghị Thành  định kéo tay tôi. Tôi né tránh, kết quả là ta bị một người khác nắm lấy cổ tay.

Đó là Từ Trường An.

Từ Trường An xoay tay lại, vặn ngược, khiến Triệu Nghị Thành đau đến mức đổ mồ hôi lạnh.

Từ Trường An đẩy mạnh ta ra, khinh bỉ : “Đừng xuất hiện trước mặt tôi, đừng để tôi phải lại lần nữa.”

Triệu Nghị Thành chúng tôi với ánh mắt căm hận, nghiến răng : “Rồi các người sẽ hối hận!”

Ngày hôm sau, tôi và Từ Trường An bị gọi vào văn phòng.

Trưởng phòng rằng chúng tôi đã bị sa thải, lý do là vì năng lực việc kém!

Rồi tôi thấy Triệu Nghị Thành từ bên ngoài văn phòng bước vào, vừa đi vừa vỗ tay.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...