18
Trực giác mách bảo tôi, cuộc hẹn của Hứa Tề không đơn giản như .
Dù có Chu Nghiên đi cùng, tim tôi vẫn đập liên hồi.
Cuối cùng, tôi hỏi thẳng:
“Anh xem, nếu Hứa Tề bày trò trả thù em thì sao?”
Thực ra tôi có thể không đi, tôi muốn tìm kiếm một câu trả lời.
“Không sao đâu.”
Chu Nghiên xoa đầu tôi, gương mặt bình tĩnh, ánh mắt sắc bén.
Nhìn cơ bắp rắn chắc của , tôi cảm thấy an tâm hơn nhiều. Chu Nghiên thực sự mang lại cảm giác an toàn.
“Bích Loan Đình” nghe tên thì đẹp, thực chất là một dự án nhà bỏ hoang.
Đến nơi, tôi mới phát hiện xung quanh rất vắng vẻ, nếu xảy ra chuyện, chắc chắn không ai điều tra .
Quả nhiên, Hứa Tề có âm mưu khác!
“…Chu Nghiên, giờ gọi đàn em đến còn kịp không?”
Nếu Hứa Tề mang theo cả đám bảo vệ, Chu Nghiên sao có thể đánh lại?
“Đúng giờ phết nhỉ.”
Tôi vừa dứt lời, phía trước vang lên tiếng bước chân.
Hứa Tề trong bộ đồ thể thao đen, ngậm điếu thuốc xuất hiện.
Nhìn thấy gương mặt Chu Nghiên, hắn nheo mắt lại:
“Hứa Tư, ý là gì? Chuyện gia đình mà cũng dẫn người ngoài theo?”
“Thế sao hẹn tôi đến đây?”
Hắn không trả lời, tôi liền mất kiên nhẫn:
“Có gì thẳng đi, chẳng phải chỉ là một triệu sao? Tôi cho .”
Hứa Tề kéo một chiếc ghế gỗ gần đó, vắt chân ngồi:
“Bây giờ không phải giá đó nữa.”
Không thì thôi.
Tôi thực sự hối hận vì đã cố tin tưởng người đầy âm mưu này.
“Chu Nghiên, chúng ta đi thôi.”
Tôi kéo tay định rời đi, Hứa Tề bật , giọng điệu ngạo mạn:
“Cô không muốn biết nguyên nhân cái chết của bố mẹ , chẳng lẽ cũng không muốn biết về ông nội sao?”
“Tại sao ông ấy lại đột ngột lên cơn nhồi máu cơ tim?”
Bước chân tôi lập tức khựng lại.
Hứa Tề ném điếu thuốc xuống đất, nghiền tắt:
“Bảo người bên cạnh ngoan ngoãn chờ, rồi theo tôi vào trong.”
19
Cánh cửa lớn mở ra.
Từ khoảng cách năm mét, tôi vẫn có thể thấy bóng dáng cao lớn của Chu Nghiên, điều này khiến tôi yên tâm hơn nhiều.
“Nói đi.” Tôi vừa quan sát căn phòng vừa hỏi.
Nội thất mang phong cách Syria, không có camera, toàn là góc khuất. Nếu có người ẩn nấp, hoàn toàn không thể phát hiện .
Hứa Tề cứ hút hết điếu này đến điếu khác, không vội mở lời mà ánh mắt hắn lại vượt qua tôi, về phía Chu Nghiên.
“Cô và hắn ta cảm thế nào?”
Chu Nghiên sao?
Tôi ngoảnh lại, có thể lờ mờ thấy gương mặt của .
Nói thật, bình thường Chu Nghiên khá lạnh lùng, khó đoán suy nghĩ của .
Nhưng sau thời gian ở cùng, tôi đã phần nào thay đổi cách về .
“Anh ấy rất tốt.”
Về cảm, tôi mơ hồ nhận ra… dường như có chút thay đổi.
Tôi bắt đầu mất kiên nhẫn, tại sao Hứa Tề cứ lòng vòng mãi thế?
“Rốt cuộc có hay không—”
“Anh ta tốt lắm mà.”
Hứa Tề đột nhiên ngắt lời tôi, ánh mắt đầy chế giễu khi đứng dậy từ từ.
Hắn xuống tôi, nét mặt lạnh lùng, thốt ra những lời khiến tôi cảm thấy tim mình như bị đâm mạnh:
“Nhưng có biết ta cố đưa đến chỗ tôi không?”
…
Cái gì?
Tôi sững sờ, không thể tin vào tai mình.
Khi tôi quay đầu lại ra cửa, ngay lập tức bị ai đó đánh ngất.
Mở mắt ra, tôi chỉ thấy một màu đen kịt.
Dù , cảnh hiện tại không đủ khiến tôi hoảng loạn ngay lập tức.
Tâm trí tôi vẫn quanh quẩn với những lời Hứa Tề vừa .
Nỗi sợ hãi ban đầu ùa về, càng khiến tôi cảm thấy bất an về Chu Nghiên.
Hóa ra đây là lý do suốt đường đi ấy rất ít, dù rõ ràng là người có kinh nghiệm.
Đây là cách trả thù tôi sao?
Làm sao có thể ?
Tôi đột nhiên thấy uất ức, nghĩ rằng những dịu dàng của trong thời gian qua là thật, hóa ra tất cả chỉ là giả dối!
“Bất ngờ thật, con của Hứa Kiến Hoa và đồng bọn lại xinh đẹp như .”
Một giọng xa lạ vang lên bên tai.
Mắt tôi bị bịt kín, xung quanh mờ mịt, tôi chỉ có thể xác định phương hướng qua âm thanh.
Tim tôi như bị bóp nghẹt:
“Ông là ai?”
Một con dao lạnh lẽo trượt nhẹ lên má tôi, giọng của hắn đầy vẻ hưng phấn bệnh hoạn.
Tôi sững lại. Đây không phải là người tôi biết.
Hứa Tề thậm chí còn giao tôi cho một kẻ khác!
Đây cũng là ý của Chu Nghiên sao?
Nghe tiếng hắn kéo ghế ngồi xuống, tôi hoảng hốt:
“Ông muốn tiền đúng không? Bao nhiêu, chỉ cần ông , tôi sẽ đưa!”
Hắn lên, tiếng điên cuồng lấp đầy căn phòng, khiến cả người tôi lạnh toát, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.
“Tiền à? Nếu tao thật sự muốn tiền, tao đã không dùng kế mượn dao bố mẹ mày rồi. Không ngờ sau khi ra tù, nhà họ Hứa vẫn còn một đứa con.”
“Giờ mày là người duy nhất của nhà họ Hứa, đúng không?”
Mũi dao sắc nhọn sắp xuyên vào mạch máu tôi.
Cả người tôi như rơi vào hầm băng.
Hắn là một kẻ liều mạng.
Cuối cùng tôi cũng hiểu tại sao ông nội không bao giờ chịu kể rõ ngọn ngành câu chuyện.
Có lẽ Hứa Tề chẳng biết gì cả, hắn chỉ muốn dụ tôi vào bẫy!
“Ông và nhà họ Hứa rốt cuộc có thù oán gì lớn đến mức này?”
Tôi cắn răng hỏi, thay vì trả lời, hắn đặt con dao xuống và đổi sang một vật khác, cảm giác lạnh lẽo của kim loại chạm vào trán tôi.
Hắn thong thả, như đang nhấm nháp sự sợ hãi của tôi, hỏi ngược lại:
“Khi bố mẹ mày tao đã dùng súng, hay là giờ cũng cho mày nếm thử nhỉ?”
Giọng hắn khàn đặc, đầy vẻ từng trải, mang theo mùi sơn nồng nặc, như thể vừa thoát khỏi một nơi chật hẹp và tăm tối.
Tôi đoán hắn mới ra tù không lâu.
Tôi vừa định lên tiếng thì hắn phấn khích tiếp:
“Nhìn mày xinh đẹp thế này, chắc tao bắn thẳng vào đầu luôn cho nhanh gọn nhé?”
20
Tôi sợ chết khiếp.
Mồ hôi lạnh tuôn ra không ngừng, tôi không nghĩ ra cách nào để hắn dừng lại.
“Rầm!”
Cánh cửa bất ngờ bị đẩy mạnh từ bên ngoài, tôi tưởng rằng súng đã nổ.
Tim tôi thắt lại, nghẹt thở.
Trong không khí thoang thoảng một mùi hương nhè nhẹ, thanh mát của chanh.
Rất quen thuộc.
Sự xuất hiện của người ngoài gã đàn ông bối rối, hắn nhanh chóng siết chặt cổ tôi.
Hắn gằn giọng, hung hãn về phía trước:
“Mày là ai?”
Người đến không trả lời. Tim tôi bỗng đập loạn nhịp.
Tôi biết đó là Chu Nghiên.
Nhưng tại sao lại ở đây?
Đến để tiễn tôi đi nốt chặng cuối đời sao?
Tôi giận đến mức nước mắt rơi lã chã.
Gã đàn ông lớn:
“Mày định cứu ta, hay tự tìm cái chết?”
“Đội cảnh sát đã ở bên ngoài.”
Giọng của Chu Nghiên rất bình tĩnh.
Gã đàn ông thoáng sững lại, không hề sợ hãi. Nòng súng của hắn vẫn dí sát vào trán tôi.
“Mày đoán xem, là ta chết trước hay tao chết trước?”
Hắn điên loạn, như thể đang hoàn thành nốt nhiệm vụ cuối cùng.
“Chắc chắn là ta chết trước. Dù sao tao cũng muốn nhà họ Hứa tuyệt hậu!”
Ngay giây phút hắn bóp cò, cả người tôi run rẩy, cảm giác bất lực khi vùng vẫy trong vô vọng khiến tôi gần như nghẹt thở.
“Chu Nghiên!”
Tôi theo bản năng cầu cứu.
Dù lý do là gì đi nữa.
Tôi không muốn chết.
“Chu Nghiên, cứu tôi! Anh không phải rất giỏi sao?”
Chỉ cần không phải cùng phe với hắn, ơn cứu tôi.
Nước mắt mờ đi mọi thứ, chảy dài xuống xương quai xanh. Tai tôi chỉ nghe thấy tiếng điên dại của gã đàn ông.
Giọng tôi nghẹn lại.
Nhưng Chu Nghiên vẫn không đậy.
Tại sao?
Trái tim ta lại có thể lạnh lùng như sao?
Hy vọng cuối cùng của tôi tan biến, tôi khổ:
“Chu Nghiên, tôi hối hận vì đã dính vào rồi.”
Gã đàn ông buông lỏng cảnh giác, càng thêm ngông cuồng, lên và sẵn sàng bóp cò.
Nhưng mãi lâu sau, tiếng súng mà tôi tưởng tượng vẫn không xuất hiện.
Hắn sững người, kinh ngạc:
“Sao lại thế này?”
Tôi cũng ngạc nhiên không kém.
“Khẩu súng thật ở đây.”
Đối diện, Chu Nghiên nheo mắt, đuôi mắt nhếch lên thành một đường cong đẹp đẽ.
Toàn bộ quá trình, ta bình tĩnh đến đáng sợ, như thể mọi thứ đã nằm trong dự tính.
Trái tim tôi từ vực thẳm kéo trở lại, dần đập trở lại bình thường.
Không lâu sau, tôi nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát, họ thực sự đã đến.
Nhưng rồi, tôi vẫn nghe thấy tiếng súng.
Bạn thấy sao?