Nếu muốn trả thù, thì tôi chỉ còn nước…
“Lần sau còn dám mò đến nữa không?”
Từ xa bỗng vang lên một giọng khẩy.
Tôi ngẩng lên, nhận ra mình không biết từ lúc nào đã đi đến một con hẻm nhỏ.
Phía xa, vài bóng người cao lớn đứng vây quanh một gã đàn ông đang co rúm trên mặt đất.
Nổi bật nhất là một chàng tóc húi cua mặc áo khoác, dáng người lười nhác toát lên vẻ ngông cuồng.
Ánh sáng ngược che khuất khuôn mặt, hình dáng ấy, tôi cảm thấy vô cùng quen thuộc.
Tôi không tự chủ mà dừng bước.
Người kia cúi xuống, vẻ phóng túng, dùng ngón tay gạt tàn thuốc, rồi hỏi với giọng đầy mỉa mai:
“Lần sau còn dám mò đến nữa không?”
Người đàn ông trên đất bị bịt miệng, hoàn toàn không thể trả lời.
Nhưng ta dường như đã hiểu ý, nhả một hơi khói rồi dí tàn thuốc xuống.
Ánh lửa đỏ lóe lên, kẻ bị dí hét lên điên loạn.
Anh ta vẫn nhẹ nhàng hỏi lại một lần nữa:
“Lần sau, còn dám mò đến nữa không?”
“…”
Xong đời rồi, Hứa Tư.
Tôi lập tức cảm thấy da đầu tê dại, cả người căng cứng.
Dù không thấy mặt, chỉ qua giọng , tôi đã nhận ra người đó.
Chu Nghiên.
Chính là Chu Nghiên biến mất cả buổi sáng nay!
Anh ta thực sự là đại ca giang hồ!
Tôi sợ đến mức nước mắt trào ra, vội vã bỏ chạy.
Chỉ vài giây sau, Chu Nghiên đứng dậy, đá kẻ dưới đất một cái.
Có vẻ tâm trạng rất tốt, còn chụp ảnh lại thảm trạng của đối phương rồi gửi cho một người trong danh sách ghim trên WeChat.
Thậm chí, trên khuôn mặt lạnh lùng của , còn lộ ra vài tia khoái trá.
Cho đến khi…
Trên giao diện chat xuất hiện một dấu chấm than đỏ chói.
Sắc mặt lập tức đen lại.
11
Sau khi chặn hoàn toàn mọi liên lạc của Chu Nghiên.
Tôi không chút do dự thu dọn đồ đạc bỏ trốn.
Nghĩ đến thân phận của và những việc tôi đã trong những ngày qua, tôi hối hận đến mức muốn khóc.
Thế giới này đúng là một màn kịch hài lớn, và tôi chính là vai hề chính, các ạ!
Nhanh chóng thu xếp xong, tôi vội vã đến sân bay.
Để tránh bị định vị, tôi thậm chí tắt nguồn điện thoại.
Khi đến nơi, bác tài bỗng bật :
“Giới trẻ bây giờ đúng là thú vị thật.”
Mọi chuyện thật khó hiểu.
Tôi vô liếc mắt theo ánh của tài xế, không để tâm, vội vàng bước xuống xe.
Nhưng vừa đi hai bước, tôi đứng sững lại.
Bởi ngay trước mặt, chỉ cách vài mét, có một nhóm vệ sĩ cao to, mặc đồng phục, đang giơ một tấm băng rôn lớn.
Trên đó viết:
“Chào mừng đại tiểu thư Hứa Tư trở về nhà!!!”
Và ngay khoảnh khắc ấy, tôi chạm mắt với Chu Nghiên, người vừa tháo kính râm ở cổng.
…
“Trời ơi, Hứa Tư là ai ? Cảnh này thật sự quá xấu hổ.”
“Người kia là trai ấy à? Đẹp trai quá!”
Xung quanh vang lên những tiếng bàn tán không ngớt.
Chu Nghiên từ từ bước về phía tôi.
Nụ mỏng manh lạnh lùng của như đang :
“Ăn sạch rồi định bỏ chạy? Đâu dễ .”
Lần này, tôi thật sự xong đời rồi.
12
Trước sau đều bị vây kín, Chu Nghiên dễ dàng chế ngự tôi.
Tôi hoàn toàn không có đường trốn thoát.
Bàn tay giữ chặt vali của tôi, các cơ nổi gân lên, khiến tôi có cảm giác chỉ cần một cú của cũng đủ khiến tôi mất mạng.
Những gã đàn em của thì đứng tôi chằm chằm, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống.
Để bảo toàn tính mạng, tôi quyết định tấn công trước:
“Chu Nghiên, tại sao lại lừa tôi?”
Chiếc xe lăn bánh ổn định trên đường cao tốc, tôi cố lấy lại sự kiêu ngạo trước đây, cược rằng sẽ có chút áy náy.
Nhưng—
Anh chỉ bật nhẹ, dùng tay bóp nhẹ cằm tôi:
“Tại sao lại chặn tôi?”
Sắc mặt cực kỳ khó coi.
Tôi bỗng cảm thấy chột dạ.
“Nói đi.”
Tôi chắc chắn không thể rằng tôi sợ trả thù. Nếu ra, chẳng khác nào tự nhắc chuyện đó.
Nhìn ra cửa sổ, tôi cố giữ bình tĩnh:
“Haha, vì vé máy bay bị hủy nên đưa tôi về nhà nhé. Anh biết đường mà, đúng không?”
Anh không gì, ánh mắt đen như mực chằm chằm tôi, khiến tôi lạnh sống lưng.
Hiện tại tôi mới nhận ra ánh mắt có thể đáng sợ đến .
Anh không định giải thích bất cứ điều gì!
Không còn cách nào, tôi chắp hai tay, run rẩy :
“Chu Nghiên, thật ra đây là hiểu lầm. Tôi tưởng mình bị bệnh nan y nên mới không biết điều mà sai khiến . Tôi, tôi xin lỗi .
“Anh rộng lượng tha cho tôi đi, tôi chắc chắn sẽ rời xa mãi mãi!”
Đôi mày khẽ , vẫn im lặng.
Tôi gần như bật khóc.
Trong cơn hoảng loạn, tôi mạnh miệng:
“Anh nghĩ kỹ lại đi. Thương vụ này thực ra là hai bên cùng nguyện. Tôi cũng trả tiền cho rồi mà, đúng không?”
Nói cách khác, cũng có phần sai!
Không ngờ, một chiếc thẻ đen rơi xuống đùi tôi.
Chu Nghiên chống cằm, ánh mắt lười biếng sắc bén tôi:
“Tiền trả lại . Vậy bây giờ, chơi tôi lâu như , có phải đến lượt tôi không?”
“…”
Tôi cứng người, gương mặt vô cùng nghiêm túc.
Nghĩ lại thấy xấu hổ kinh khủng.
Đúng , sao có thể không để bụng . Anh bị tôi đối xử như thú cưng, còn phải phục vụ tôi, một kẻ não ngắn với tiền bạc.
Lần đầu tiên trong đời tôi hiểu rõ ý nghĩa của câu “ra ngoài bậy, cuối cùng cũng phải trả giá.”
Chu Nghiên thấy vẻ mặt sợ hãi của tôi, nhướng mày đầy vẻ thích thú:
“Cô sợ tôi?”
Không sợ mới lạ!
Danh tiếng của trong giang hồ đâu phải là chơi!
Anh , ngón tay thô ráp lướt nhẹ qua mặt tôi, bóp cằm tôi, kỹ:
“Trông thế này thú vị thật đấy, đại tiểu thư. Sao không thấy dáng vẻ hống hách của tối qua đâu nữa?
“Để tôi nhớ lại… Khi đó, còn trói tôi lại, bắt tôi bò—”
“Cái gì! Đại ca, ấy dám trói sao?”
Người ngồi ở ghế phụ lập tức quay lại, mặt mũi dữ tợn.
Tôi nhận ra ta chính là người gọi điện cho Chu Nghiên sáng nay.
Ánh mắt ta như muốn xé xác tôi.
Tôi vội vàng nở nụ bối rối:
“Hiểu lầm, tất cả là hiểu lầm!”
Người đàn ông quay mặt đi, còn Chu Nghiên bật thành tiếng.
Bàn tay vuốt nhẹ mái tóc tôi, rồi nghiêm nghị cảnh cáo người trước mặt:
“Lần sau mà dọa ấy, người bị quăng xuống biển cho cá mập ăn sẽ là cậu.”
“…”
Sau đó, quay lại mỉm dịu dàng với tôi, đưa điện thoại ra:
“Kết lại đi, ?”
Kiểu quý ông giả tạo, dao sắc giấu trong nụ dịu dàng.
Tôi định hay là chia tay trước, ta lại nhướn mày hỏi:
“Không kết lại à?”
Ánh mắt lóe lên tia lạnh lẽo.
“…”
Tôi cảm thấy rõ ràng mình đang bị đe dọa! Và không hề có đường phản kháng.
Chỉ đành nuốt nước mắt vào trong, ngoài mặt ngoan ngoãn quét mã QR.
“Kết.”
13
Xuống xe, tôi nắm chặt chiếc thẻ đen mà Chu Nghiên ném cho trong lòng bàn tay.
Bởi tôi cảm giác thực sự muốn đòi lại toàn bộ những gì đã chịu đựng trước đó!
Khi bị đưa về chỗ ở, tim tôi không ngừng run rẩy.
Căn biệt thự này thật sự u ám, nằm giữa nơi hoang vắng, tôi hoàn toàn không biết phải trốn đi đâu.
“Dạo này em cứ ở đây đi.”
Chu Nghiên cởi áo khoác, đưa cho người giúp việc rồi quay sang với tôi.
Anh còn dặn họ phải “chăm sóc ấy thật tốt!”
Nói xong, có việc ra ngoài. Hai hàng giúp việc ăn mặc sang trọng lần lượt tiến đến vây quanh tôi.
Người thì đo số đo ba vòng, người thì hỏi sở thích.
“…”
Cho đến khi họ dẫn tôi đến căn phòng mà tôi sẽ ở, tôi mới nhận ra, có vẻ tôi không giàu có bằng tưởng tượng.
Lúc này tôi cũng hiểu tại sao trong tiểu thuyết nữ chính không bao giờ thoát khỏi tay của tổng tài bá đạo.
Căn biệt thự này lớn đến mức khiến tôi hoa mắt chóng mặt.
Hai ngày ở đây, tôi hoàn toàn mất phương hướng. Chu Nghiên chẳng gì, chỉ dùng điện thoại để thông báo lịch trình.
Có vẻ rất bận. Vì thế, trong lúc rảnh rỗi, tôi lượn lờ quanh biệt thự và chuyện phiếm với đàn em của .
Chính là gã có vẻ dữ tợn, khi tiếp lại thấy khá ngốc.
Chỉ cần khéo léo một chút là có thể moi thông tin.
Tôi hỏi ta: “Bình thường Chu Nghiên chủ yếu gì? Thực sự toàn mấy việc đen tối như lời đồn sao?”
Anh ta vừa nhai đậu phộng vừa lớn:
“Cô tin mấy lời của bọn ngu ngoài kia thật à? Thật lòng cho biết, chúng tôi đều là công dân gương mẫu, chuyên đi trừ gian diệt ác đấy!”
Ánh mắt ta kiên định như thể đang tuyên thệ gia nhập Đảng.
Tôi suy nghĩ một lúc, hỏi tiếp:
“Vậy chịu trách nhiệm giúp lão đại xử lý mấy à…”
“Hừm, chỉ là cho vui thôi. Chỉ đúng ở một điểm, lão đại quả thực hơi mạnh tay. Nếu không, sao có thể xử lý gã của chứ. Giờ gã chắc không dám phiền nữa đâu, nhỉ?”
Hả?
Là Hứa Tề sao?
Anh ta lại tiếp:
“Lão đại biết chuyện ngày ngày đến tống tiền, lập tức cho em chúng tôi đi dạy dỗ gã.
“Thực ra chẳng cần lão đại ra mặt, ấy nhất định phải tự ra tay để cho gã một bài học. À, hình như ấy còn gửi ảnh cho , chưa xem à?”
Tôi: “…” Thật sự chưa xem.
Vậy đối tượng mà Chu Nghiên xử lý mấy ngày trước, chính là Hứa Tề?
Người đàn em thở dài, vẻ mặt hiếm khi dịu dàng:
“Trách tôi trước đây không nhận ra , còn lỡ mắng chị dâu, tôi xin lỗi. Thực ra bao năm nay mọi người đều nghĩ lão đại ghét phụ nữ, không ngờ ấy lạnh lùng mà lại có !”
“Nói nghe, hai người quen nhau thế nào ?”
Ánh mắt ta sáng lên vẻ tò mò, tôi khẽ ho một tiếng.
Nếu là tôi ép buộc , liệu ta có đánh tôi không?
Nếu không đánh thì chắc cũng nhớ thù nhỉ?
Nên tôi dứt khoát đổi chủ đề:
“Vậy lão đại của các ghét kiểu phụ nữ nào nhất?”
Anh ta không hề do dự:
“Kiểu hay trò và bám dính!”
Haha, tôi lên.
Thật đáng chúc mừng! Cuối cùng cũng moi một thông tin hữu ích.
Chỉ cần Chu Nghiên ghét tôi, chẳng phải tôi sẽ tự do sao?
Bạn thấy sao?