Hứa Tề ngã xuống đất.
Bà mẹ kế bắt đầu gào khóc om sòm, tôi đau hết cả tai.
Không nhiều, tôi gọi thẳng bảo vệ tới.
Trước khi bị lôi ra ngoài,
Hứa Tề lên cơn điên, độc ác mắng:
“Hứa Tư, đáng đời độc đến già.
Cô là đứa không cha không mẹ, ông nội duy nhất cũng chết rồi. Nếu bị bệnh nặng chết đi, thậm chí còn chẳng có ai nhặt xác!”
Tôi khẽ cứng người, cố kiềm chế bàn tay đang run rẩy.
Khẽ lạnh một tiếng.
Đột nhiên, tôi nghĩ đến điều gì đó, quay đầu lại.
Nhìn người đàn ông đang nắn khớp tay bên cạnh:
“Chu Nghiên, có nhặt xác cho tôi không?”
6
Anh tôi, không lời nào.
Ngoài cửa sổ, ánh hoàng hôn rực rỡ phủ lên đường nét sắc sảo của , như một người đã đi qua bao thăng trầm thời gian, mang theo chút dịu dàng hiếm có.
Tôi nhẹ, không chờ câu trả lời, ra phía sau :
“Hành lý đâu?”
Cuối cùng cũng mở miệng:
“Có tôi ở đây, sẽ không chết đâu, Hứa Tư.”
Giọng đặc biệt kiên định, như để trả lời câu hỏi vừa nãy của tôi.
Tôi sững lại, trong lòng ngỡ ngàng. Câu trả lời này… có hơi ngôn ?
Nhưng đã đổi chủ đề:
“Người kia là em trai à?”
Tôi đè nén cảm kỳ lạ trong lòng:
“Là , may mà đã giúp tôi dạy dỗ hắn!”
Anh như thở phào nhẹ nhõm.
Người giúp việc xin nghỉ, tối nay không có ai nấu ăn.
Tôi sai bảo Chu Nghiên vào bếp, bản thân cũng tò mò đi theo.
Động tác của trong bếp dứt khoát và nhanh nhẹn.
Phải công nhận rằng, người đẹp gì cũng đẹp.
Nhưng hình như vẫn thiếu thiếu cái gì đó.
Ánh mắt tôi lướt qua người , dừng lại ở bờ vai rộng và eo thon, bỗng sáng lên, tôi chạy đi lục lọi tủ.
“Chu Nghiên, cởi áo ra, mặc tạp dề đi.”
Anh dừng tay, chiếc tạp dề Hello Kitty trong tay tôi, mặt tối sầm:
“Bắt tôi mặc cái này?”
“…” Công nhận có hơi dễ thương.
Nhưng đàn ông cơ bắp mặc đồ hồng thì hút mắt nhất mà!
Tôi lắc lắc tay :
“Cởi đi mà, cởi đi!”
“Không.” Anh chỉ một chữ, quay lại tiếp tục thái cà chua.
Tôi nghĩ kế, liền vòng tay ôm lấy eo từ phía sau.
Vừa chạm vào cơ bụng săn chắc, khẽ “chậc” một tiếng.
Bàn tay ẩm ướt giữ lấy cổ tay tôi, nhẹ kéo một cái đã đẩy tôi dựa vào bàn bếp.
Giọng trầm thấp:
“Không muốn ăn cơm, tôi không ngại cho ăn thứ khác.”
“…”
7
Đôi mắt đen sâu thẳm của ánh lên vẻ lạnh lùng.
Tôi lập tức bật “trà xanh” mode:
“Tôi sắp chết rồi, nhường tôi chút thì có sao?”
“…”
Không nhận phản hồi, tôi thẳng chân đá một cái:
“Anh dọa ai thế hả? Anh là do tôi bỏ tiền bao nuôi! Cởi áo, mặc tạp dề, tôi muốn xem ngay!”
Tôi trông chẳng khác gì một tên cướp giữa đường đời cổ đại.
Không còn cách nào, Chu Nghiên là kiểu ăn cứng không ăn mềm.
Anh nhíu mày, trước sự ngang ngược của tôi, cuối cùng cũng kéo áo lên.
Một mảng da thịt hoàn hảo hiện ra trước mắt tôi, như một vụ nổ ánh sáng!
Tôi mới phát hiện, từ hông lên còn có một hình xăm.
Vừa định chạm vào, đã bật , nụ lười biếng đầy khiêu khích:
“Gấp gì? Tôi sắp ở đây lâu dài mà.”
Mặt tôi lập tức đỏ bừng.
Mời đến sống chung rõ ràng không chỉ để ăn cơm.
Tôi đã tìm hiểu rằng, khối u não này phần lớn chỉ cho tôi ba tháng sống.
Vậy nên, điều gì cần trải nghiệm, tôi nhất định phải trải nghiệm.
Chỉ ôm ấp, hôn hít là chưa đủ.
Tôi còn muốn lên giường với !
Buổi tối, điện thoại của Chu Nghiên lại vang lên.
Lúc này, hai chúng tôi đang ngồi trên sofa xem TV.
Khi đi nghe điện thoại, tôi buồn chán đổi kênh.
Bản tin đưa tin về một công ty bất sản sản, dường như liên quan đến một đại ca giang hồ khét tiếng ở Quảng Đông.
“Quả nhiên là loại người người không chớp mắt.”
Tôi tặc lưỡi, chuẩn bị tìm phim để xem tiếp thì Chu Nghiên quay lại.
Tôi lập tức kéo thảo luận chuyện này:
“Thấy chưa? Lại thêm một công ty sản. Ở bên tôi, là an toàn nhất rồi.”
Anh không biểu lộ gì, chỉ chăm chăm vào màn hình TV.
Tôi sợ không hiểu, liền giải thích thêm:
“Là cái tên Hắc Diêm Vương trên giang hồ ra tay đó, chắc chắn có mối thù oán.”
“Nghe không ai biết hắn trông như thế nào, đúng là rất tàn nhẫn, chắc chắn bị nhiều người ghét cay ghét đắng.”
“Em cũng ghét hắn?”
Chu Nghiên im lặng bỗng nhiên lên tiếng.
“Tất nhiên rồi, ai mà biết hắn mấy trò gì! Giang hồ chẳng khác gì bọn phát xít Nhật. Nếu gặp hắn, tôi nhất định tát hai cái rồi đá thêm hai phát!”
Tôi chẳng ngại bộc lộ thái độ giận dữ, vì bố mẹ tôi cũng bị giang hồ chết.
Không có tiếng nào bên cạnh nữa.
Khi tôi quay sang, phát hiện đang chằm chằm vào tôi.
Rồi không một lời, bế thẳng tôi vào phòng ngủ!
8
“!?”
Mọi chuyện xảy ra quá bất ngờ, tôi còn chưa kịp chuẩn bị gì cả.
Thậm chí chưa đợi tôi “đánh phủ đầu”, Chu Nghiên đã lật ngược thế, chủ trận đấu!
Tôi rất không hài lòng, dùng chút sức lực cuối cùng, đá một cái thật mạnh.
Rồi tặng thêm hai cái bạt tai.
“Anh cái quái gì ? Tôi mới là người chi tiền!”
Tôi trừng mắt , khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận đến mức phồng lên.
Đôi tay dài và linh hoạt của khựng lại bên chân, những lọn tóc ngắn rũ dưới ánh đèn mờ, che khuất biểu cảm.
Bị đánh mà tâm trạng dường như lại tốt hơn, khóe miệng lười biếng nhếch lên.
“Không thích?”
Tôi đỏ mặt tía tai:
“Không, không thích!”
“Hừm, thế mà vừa nãy em kêu lớn .”
Cằm tôi bị ngón tay thô ráp giữ chặt, giọng của pha chút áp lực.
Trong khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy Chu Nghiên trở nên xa lạ vô cùng.
Anh đứng dậy, châm một điếu thuốc.
Chiếc quần lỏng lẻo treo hờ trên hông, cơ bụng sắc nét đầy mồ hôi bóng loáng, vừa quyến rũ vừa hoang dã.
Tôi nuốt nước bọt, không hiểu sao lại muốn hỏi:
“Anh thật sự là thợ sửa xe sao?”
“Thế em nghĩ tôi là gì?”
Tàn thuốc đỏ rực như thiêu đốt ánh mắt , giọng hỏi đầy vẻ hờ hững.
Tôi khựng lại.
Đúng , còn có thể là gì? Anh là người tôi bỏ ra hai triệu để có .
Lấy lại tinh thần, tôi kiêu ngạo ném bộ vest lên người , ra lệnh:
“Đi thay đồ, nhớ cài khuy cho thật chặt, để cơ bắp lộ ra chút. Sau đó… quay mặt vào tường quỳ xuống.”
Tôi ngồi xuống, châm điếu thuốc, ngẩng cằm chỉ đạo.
Chu Nghiên liếc cây roi da trên sàn, rồi lại sợi dây ren, bật :
“Chuyện đương thì chẳng cái nào, còn mấy sở thích đặc biệt của em thì không thiếu nhỉ, đại tiểu thư.”
“…”
Không thể phản bác .
Tôi chỉ còn ba tháng để sống, vui vẻ một chút thì sao chứ?
Dù sao cũng sắp chết rồi, tôi chẳng còn sợ Chu Nghiên sau này hóa ác mà trả thù tôi.
Đôi giày cao gót đế đỏ kêu cọt kẹt trên sàn gỗ, tôi qua làn khói thuốc, thật lâu.
Khi nửa quỳ xuống, mũi giày tôi chạm nhẹ vào chiếc cằm sắc nhọn của , tôi nở nụ rạng rỡ:
“Qua đây, tôi vui đi, Chu Nghiên.”
…..
Bên ngoài trời đổ mưa lớn, cuốn tung lớp rèm cửa trắng muốt.
Đêm nay, Chu Nghiên dường như đặc biệt dịu dàng và mềm mại.
Trong cơn đắm say, tôi bị sự ngoan ngoãn và biết điều của mê hoặc hoàn toàn.
“Chân giơ cao lên.”
Tôi không chịu nghe.
Anh khẽ , tự mình ra tay, đôi mắt ánh lên sự hứng khởi hiếm hoi.
Tôi không để ý, cứ mơ mơ màng màng rồi ngủ thiếp đi, bỏ lỡ cả câu của :
“Làm sao đây, đại tiểu thư? Có vẻ như vừa bị người mà ghét rồi.”
9
Sáng hôm sau, tôi tỉnh giấc trong tiếng chuông điện thoại reo không ngừng.
Tôi với tay qua bên cạnh:
“Chu Nghiên, nghe điện thoại đi.”
“…” Không ai trả lời.
Mở mắt ra, tôi mới phát hiện phòng ngủ trống không.
Chẳng buồn mở to mắt, tôi nhấn nút nghe, cổ họng khàn đặc, chưa kịp gì.
Đầu dây bên kia vang lên giọng cung kính của một người đàn ông:
“Anh Nghiên, người phụ nữ lần trước quấy rầy đã xử lý. Anh xem kết quả đã vừa ý chưa?”
Hả? Tôi tưởng mình còn chưa tỉnh ngủ.
“Gọi nhầm số rồi.”
Tôi rặn ra một câu, định cúp máy.
Nhưng giọng ở đầu dây kia lập tức trở nên hung hăng:
“Con mẹ nó, là ai? Anh Nghiên đâu?”
“…”
Giọng khàn gắt gỏng ấy khiến tôi tỉnh cả ngủ. Lúc này mới phát hiện mình cầm nhầm điện thoại của Chu Nghiên.
Hoảng quá, tôi ném luôn điện thoại ra xa.
Nhưng bên kia vẫn đang gầm gừ cảnh cáo, chỉ cần nghe cũng có thể hình dung ra một hình ảnh đáng sợ.
Chuyện gì thế này?
Tôi còn đang mơ màng, đợi đến khi đối phương cúp máy, mới dám thở phào và vội vàng tìm điện thoại của mình.
Vừa thấy màn hình, tôi nhận ra có vô số cuộc gọi nhỡ.
Mở tin nhắn, dòng đầu tiên là từ bệnh viện Nhân Dân:
“Cô Hứa, hồ sơ bệnh án của bị ghi nhầm, vui lòng đến bệnh viện để điều chỉnh.”
“…”
Gì?
Kiểm tra lịch sử cuộc gọi, phát hiện cả sáu cuộc gọi nhỡ đều từ “Bệnh viện Nhân Dân”.
Vậy là tôi không bị ung thư não?
Tôi mừng như điên.
Đúng lúc này, điện thoại của Chu Nghiên lại reo lên.
Lần này, tôi chỉ dám từ xa. Thông báo tin nhắn của hiện lên, tôi liếc qua một cái.
Không thì thôi, xong tôi như bị dội gáo nước lạnh.
Tôi nhanh chóng mở WeChat của Chu Nghiên.
Trong nhóm chat nào đó, toàn bộ lịch sử trò chuyện hiện rõ.
“Công ty bất sản đó cuối cùng cũng sập rồi. Tên giám đốc đúng là chẳng biết điều, sắp chết đến nơi mà còn muốn kéo lão đại xuống nước.”
“May mà lão đại tỉnh táo, ngay cả mỹ nhân kế cũng vô dụng.”
“Lão đại của chúng ta là ai? Chính là Liễu Hạ Huệ của giang hồ. Người phụ nữ cuối cùng từng bám lấy ấy, cỏ trên mộ giờ cao ba mét rồi.”*
“Anh em, vừa rồi tôi gọi cho lão đại mà một người phụ nữ nghe máy. Các cậu bảo có nên tự xử lý luôn không?”
“…Quăng xuống biển cho cá mập ăn?”
Quăng xuống biển cho cá mập?!
Tôi á?!
“Rầm.”
“…”
Tay tôi run lên, điện thoại rơi thẳng xuống đất.
10
Chu Nghiên biến mất.
Cả buổi sáng, tôi không dám liên lạc với .
Trên đường từ bệnh viện về, đầu óc tôi rối bời.
Mỗi khi nhớ lại những tin nhắn trong nhóm chat đó, lòng tôi lại run lên sợ hãi.
Nếu Chu Nghiên thực sự là đại ca giang hồ khét tiếng ở Quảng Đông, thì tôi chết chắc rồi!
Anh ta không tha cho tôi, đám đàn em của chắc chắn cũng không tha!
Tệ hơn, tôi còn dám thế với tối qua! Từ trước đến giờ sai khiến hết việc này đến việc khác, thậm chí còn dám mắng trước mặt!
Bạn thấy sao?