6/ Trần Lập chạy xuống, mấy cục đá lớn và lớp đất đè xe của xuống dưới, ta không nghĩ gì chạy tới đào như điên.
Vừa đào vừa khóc, một tay không cào lớp đất đến mức tay rỉ máu chảy cũng không chịu ngừng.
“Mộ Lan! Chờ ! Anh sẽ cứu em ra ngay! Em tuyệt đối đừng có mệnh hệ gì!”
Một lớp đất rồi lại một lớp đất, Trần Lập thật sự rất sợ.
Anh đã một lần đánh mất Mộ Lan rồi, không thể nào lại đánh mất thêm một lần nữa.
Trước đây là do vô dụng, bây giờ đã khác trước, không muốn giống như thời niên thiếu đứng ngước lên cái máy bay trên đầu bay đi mất nữa.
Bằng mọi giá, phải cứu ra ngoài!
Lớp đất dày cộp càng đào càng chảy, Trần Lập bất lực cào đất ca đến điên cuồng, không ý hình tượng, từ trên xuống dưới cả cơ thể của đều toàn là đất nhem nhuốc.
Sau bao nỗ lực, cuối cùng Trần Lập cũng bới ra một khoảng, tăng tốc rồi thành công mở cửa xe, thấy Mộ Lan gục trên vô lăng bị chấn thương ở đầu.
Phía trên lóc xe cũng có máu, là do cục đá đè nặng bên trên kia đập xuống ư? Nóc xe đều bị móp hết rồi.
Không có thời gian suy nghĩ, Trần Lập vội vàng bế lên xe, vừa lo vừa vội chạy xe đến bệnh viện.
Anh ôm vào trong, bộ dạng nhếch nhác bẩn thỉu thật không giống Trần ảnh đế gọn gàng thường ngày.
Trần Lập lao vào bệnh viện, giao lại cho bác sĩ, cuối cùng cũng đưa vào phòng phẫu thuật.
Anh ngồi run rẩy bên ngoài, Trần Hạ với Nhung Lạc hay tin cũng chạy tới.
“Cậu ấy sao rồi?”
Trần Lập lắc đầu, hai tay siết chặt.
“Tất cả là do tôi, đáng nhẽ ra tôi không nên để ấy đi tới đó một mình!”
Nhung Lạc ngồi xuống ghế.
“Trần Lập, ấy sẽ không sao đâu! Cô ấy rất mạnh mẽ, sẽ không có chuyện gì đâu!”
Trần Lập không nghe lời nào, cứ lo sợ cắm mặt xuống đất.
Trần Hạ cũng cố gắng an ủi Trần Lập, ta cũng không chịu nghe.
Tay run lên, lúc bé chạy vào đây, đã không cảm thấy nhịp đập của nữa. Cho nên rất sợ, sợ đến mức không nhịn run rẩy.
Ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì, cả đời này cũng không tha thứ cho chính mình!
Không bao lâu sau, bác sĩ trở ra, lắc đầu.
6/ Toàn thân Trần Lập tê cứng, Nhung Lạc đứng không vững may có Trần Hạ đỡ lấy.
Bác sĩ: “Chúng tôi đã cố gắng hết sức!”
Trần Lập không chịu tin nắm cổ áo bác sĩ, hét vào mặt ông ta:
“Không thể! Không thể đâu! Cô ấy không thể!”
Nước mắt cứ trượt xuống, dù có ép buộc bác sĩ thế nào, ông ta cũng không thay đổi lời .
Trần Lập buông ông ta ra rồi chạy vào phòng, Mộ Lan nằm bất mà quỳ rạp trước giường của .
“Anh sai rồi! Mộ Lan! Anh không thể sống thiếu em đâu!”
Trần Lập khóc không kịp thở, đổi lại chỉ là sự im lặng đến đáng sợ.
“Mộ Lan, xin lỗi, không nên lừa em, không muốn chọc em tức giận! Anh… Mộ Lan, em mở mắt ra đi.”
Trần Lập ngẩng mặt , lại thấy mở mắt mình thật.
Ảnh đế nước mắt đầy mặt đơ 2s.
Mộ Lan: “Anh khóc xấu muốn chết.”
Nghe , Trần Lập còn khóc to hơn.
“Huhu, em còn sống. Tên lăng băm chết tiệt kia dám em chết rồi huhu!”
Mộ Lan lại hả hê :
“Không thế thì sao thấy bộ dạng này của ?”
Cô ngồi dậy, xoa xoa đầu .
“Em sớm qua cơn nguy kịch rồi.”
Đang thì nắm tóc giật đầu lên.
“Nhưng mà em bị lừa, em rất giận, em rất muốn trả đũa nên mới bảo ông ta thế đấy!”
Trần Lập nhào vào ôm Mộ Lan.
“Em thật tàn ác! Em muốn dọa chết à?”
Mộ Lan từ đầu xuống chân như con cún con lội bùn bị tổn thương, không ngớt.
“Em không thể chết vì bị lừa đâu.”
Trần Lập xấu hổ quay mặt đi.
Cô chỉ muốn biết Trần Lập khi không diễn liệu sẽ có chuyện gì xảy ra. Không ngờ lại thấy khóc lóc đau khổ như thế.
Mộ Lan không phủ nhận bản thân mình có nghi ngờ , cũng chỉ là sợ cảm của bản thân đặt nhầm chỗ mà thôi…
Trần Lập lau nước mắt nước mũi xong thì chằm chằm.
“Hứa đi!”
“Hứa gì?”
“Không chết, ở bên !”
Vừa Trần Lập liền lấy trong túi ra hộp nhẫn, lấy nhẫn đó đeo vào tay .
Mộ Lan: “Hứa kiểu gì đấy?”
Trần Lập: “Lời hứa trọn đời trọn kiếp.”
Mộ Lan thăm dò: “Ba em không đồng ý đâu, ông ấy sẽ không bao giờ gả em cho !”
Trần Lập xị mặt.
“Vậy đánh sập công ty ba em, ép ông ấy gả em cho .”
Mộ Lan vẫn không chịu chấp nhận.
Trần Lập sắp khóc ngoạc mồm đến nơi:
“Vậy phải gì em mơi chấp nhận?”
Mộ Lan vui vẻ trả lời:
“Múa thoát y cho em xem đi.”
Trần Lập mỉm .
“Được!”
Hết.
Bạn thấy sao?