"Mạc Thiệu Khiêm, phải nhớ một điều, ấy không phải là người vô liêm sỉ như . Giao dịch giữa hai người do chính đồng ý, ấy chưa bao giờ nợ bất cứ điều gì, ấy đối xử với rất tốt, là do ăn no rửng mỡ, tuyệt đối không phải là lý do chê bai ấy, không có tư cách chỉ trích ấy! Đồ tồi tệ!”
"Là chồng cũ của ấy, không cần đến dự đám tang gì, tôi nghĩ ấy cũng không muốn gặp lại . Chúc và Đồng Tinh Nguyệt hạnh phúc viên mãn, con đàn cháu đống."
Nói xong, Hứa Nguyệt dứt khoát xoay người rời đi.
7
Chỉ còn Mạc Thiệu Khiêm đứng trơ trọi một mình, trông ta cứ như bị kẻ khác rút cạn linh hồn .
Lúc ta tỉnh táo trở lại, muốn hỏi rõ toàn bộ sự việc, thì Hứa Nguyệt đã bắt taxi, bỏ đi mất rồi.
Mạc Thiệu Khiêm không biết mình đã đứng ở chỗ này bao lâu.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, cuối cùng cũng giúp não của ta hoạt trở lại.
Là Đồng Tinh Nguyệt gọi tới.
Lần đầu tiên, Mạc Thiệu Khiêm không trả lời cuộc gọi của ta, mà nhanh chóng tắt điện thoại, bước nhanh về phía chiếc xe đậu cách đó không xa.
Chiếc xe lao vút đi trên đường, Mạc Thiệu Khiêm không thể đếm mình đã vượt bao nhiêu cái đèn giao thông, cuối cùng ta đậu xe trước nhà cửa mình.
Anh ta vội vã xuống xe, thậm chí chưa kịp đóng cửa xe lại, ta đã sải ba bước đi đến trước của nhà mình.
Vừa mở cửa, một luồng khí lạnh ập vào.
Bây giờ là thời gian người giúp việc dọn dẹp nhà cửa, má Trần đang lau chùi trong phòng khách, thấy Mạc Thiệu Khiêm về sớm hơn mọi ngày, há hốc kinh ngạc : "Cậu Mạc, sao cậu lại về nhà vào giờ này?”
"Mắt cậu bị sao ? Sao đỏ hoe thế?"
Ngay cả má Trần, người ít tiếp với Mạc Thiệu Khiêm, ngay lập tức nhận thấy tâm trạng của Mạc Thiệu Khiêm đang rất suy sụp.
Mạc Thiệu Khiêm sốt sắng hỏi: "Đồng Khiết đang ở đâu? Mấy hôm nay có về nhà không?"
Đã hơn nửa tháng kể từ ngày ấy đệ đơn ly hôn rồi chuyển đồ đạc ra ngoài.
Cô ấy không thể nào không thèm về nhà lấy một lần
Chắc chắn sẽ quay về nhà.
Má Trần hơi sửng sốt, bà hơi ngạc nhiên khi thấy Mạc Thiệu Khiêm chủ hỏi thăm về Đồng.
"Cậu Mạc, mấy ngày nay tôi đến dọn dẹp đều không gặp Đồng, tôi tưởng ấy đi du lịch."
"Cậu Mạc, nếu cậu có chuyện quan trọng muốn hỏi ấy thì có thể gọi cho ấy mà."
Không phải Mạc Thiệu Khiêm chưa gọi cho Đồng Khiết.
Trên đường về, ta gọi cho ấy gần chục lần, lần nào gọi cho cũng đều không liên lạc .
Cô ấy đã chặn số của ta.
Vì nghĩ , nên ta đã đi mua một chiếc điện thoại khác, xong gọi lại bằng số mới.
Nhưng nó vẫn không cách nào liên lạc với .
Lời của Hứa Nguyệt như sét đánh bên tai, khiến đầu óc ta hỗn loạn.
Ban đầu ta không tin điều này..
Đến bây giờ vẫn nhất quyết không tin.
Đây nhất định là một trò do Đồng Khiết và Hứa Nguyệt bày ra. Chỉ cần ta có thể tìm thấy , trò chơi sẽ kết thúc.
44 sao?
Làm sao ấy có thể 44 ?
"Đây là ba tháng tiền lương, tôi trả trước cho chị, mấy ngày nay chị sẽ ở yên trong nhà, tôi mua hết thời gian của chị. Khi nào thấy Đồng Khiết về nhà, thì hãy mau gọi điện cho tôi biết.”
Má Trần há hốc đứng đơ ngay tại chỗ, tấm thẻ trong tay mà ngẩn ngơ không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
"Cậu Mạc..."
Bà còn chưa dứt lời, Mạc Thiệu Khiêm đã lại cầm chìa khóa xe rời khỏi nhà.
Anh ta lái xe đến ngôi nhà cũ của nhà họ Mạc.
Vừa xuống xe, ta đã chạy thẳng đến cửa.
Kể từ ngày Đồng Khiết gả vào nhà họ Mạc, luôn bố mẹ ta mến. Hầu như cứ cách tuần, ấy lại đến đây thăm hai ông bà hai hoặc ba lần, ngay cả khi họ đã ly hôn, dựa vào cảm của và hai ông bà, không thể nào không đến thăm họ lần nào.
Kể cả nếu...
Cho dù muốn cắt đứt hoàn toàn quan hệ với ta, ấy cũng sẽ đến gặp bố mẹ nhà họ Mạc trước.
Có lẽ bố mẹ ta biết ấy đã đi đâu.
Có lẽ bố mẹ ta vẫn còn liên lạc với ấy.
Đầu óc Mạc Thiệu Khiêm rối loạn, thậm chí không nhận ra tay mình đang run rẩy ấn mật khẩu nhà.
"Cậu Mạc?"
Anh ta vừa mở cửa, người hầu trong nhà liền đi tớ chào hỏi, họ dường như rất ngạc nhiên khi thấy ta hồ hởi xông vào nhà.
Hai ông bà nhà họ Mạc nghe thấy tiếng , lập tức chạy từ phòng khách ra đón.
Bà Mạc là người phản ứng đầu tiên, đưa mắt người hầu đang chuẩn bị bữa tối một cái, sau đó bước tới trước mặt Mạc Thiệu Khiêm trách móc: "Sao con lại về nhà vào giờ này? Mẹ đã gọi cho con mấy cuộc không ai chịu nghe máy." .
Bạn thấy sao?