Mạc Thiệu Khiêm cau mày, vừa định gọi lại, thì Hứa Nguyệt lại gửi tin nhắn tới, ấn định thời gian và địa điểm gặp nhau vào ngày mai.
Mạc Thiệu Khiêm hồi lâu, cuối cùng nỗi phiền muộn trong lòng tiêu tán, ném điện thoại lên giường.
Ngày hôm sau, Mạc Thiệu Khiêm dậy từ rất sớm.
Cuộc họp ở công ty kéo dài lê thê gần hết ngày, mắt thấy sắp qua giờ hẹn, lần đầu tiên ta cho tạm dừng cuộc họp. Sau đó, bàn tay mảnh khảnh của ta vô thức thò tay vào xấp giấy ghi nhớ trong túi áo vest.
Khi đi ngang qua văn phòng chủ tịch, lại nghe thấy các nhân viên đang sôi nổi thảo luận chuyện gì đó.
"Cô có biết không? Cuối cùng cảnh sát đã tìm ra danh tính của người phụ nữ nhảy xuống biển mấy ngày trước rồi!"
"Ai ? Là người chúng ta quen sao? Sao kích ?"
“Người quen cả! Lúc biết tôi sốc nặng luôn, đó là vợ..."
Nếu như trước đây, thấy bọn họ chuyện riêng trong giờ việc, Mạc Thiệu Khiêm nhất định sẽ mắng họ té tát, lúc này, ta không có thời gian quan tâm mấy chuyện vặt vãnh này, huống gì nghe lời bọn họ , ta nhanh chóng rời khỏi phòng việc, bước vào thang máy VIP.
Tính ra thì, ta và Đồng Khiết đã lâu không gặp nhau.
Cô ấy đang gì ?
Cô ấy vừa đi du lịch thư giãn đầu óc sao?
Hay… thực sự giống như những gì ấy , ấy đã thích người khác?
Mạc Thiệu Khiêm phóng như bay, cuối cùng cũng đến chỗ hẹn.
Tuy nhiên, vừa tới nơi khuôn mặt ta phút chốc đã cứng đờ, người đợi ta ở chỗ hẹn không phải là Đồng Khiết mà là Hứa Nguyệt.
"Đồ đâu? Mau đưa lẹ cho tôi." Hứa Nguyệt bình tĩnh đưa tay về phía ta, không hiểu vì sao đôi mắt ấy lại đỏ hoe.
Mạc Thiệu Khiêm tức giận, lạnh mặt chất vấn: "Đồng Khiết đâu? Tôi kêu ấy phải tự mình đến lấy mà."
Hứa Nguyệt cắn răng cố gắng kìm nén ấm ức: “Cô ấy không thể tới .”
Mạc Thiệu Khiêm khẩy, "Sao ? Bộ đi người khác rồi hả, rồi mặt dày ép người ta cưới mình hả?
Hứa Nguyệt nghe đến đây, cuối cùng không giữ nổi bình tĩnh nữa: "Mạc Thiệu Khiêm, rốt cuộc là không biết thật, hay chỉ đang giả bộ không biết hả?”
Mạc Thiệu Khiêm cau mày hỏi: "Chuyện gì?"
Hứa NGuyệt chậm rãi ra từng chữ: "Cô ấy đã chết rồi! Đứa vô liêm sỉ mà mới nhắc tới, mười ngày trước đã vì mà nhảy xuống biển 44 rồi!"
Tin dữ tới như sét đánh ngang tai của Mạc Thiệu Khiêm.
Trong chốc lát, thậm chí ta còn tự hỏi liệu tai mình có vấn đề gì không.
“Cô đang vớ vẩn gì thế?”
Không biết mất bao lâu mới bình tĩnh lại , bên tai mới văng vẳng âm thanh rời rạc này.
Rõ ràng Hứa Nguyệt không còn thời gian để cãi nhau với ta, giật mạnh xấp giấy ghi nhớ
"Nếu thực sự không biết, cả đời này cứ xem như mình không biết đi!"
Nói xong quay người bỏ đi.
Nhưng vừa đi vài bước, ấy chợt nhớ ra điều gì đó, nên bất ngờ quay đầu lại.
"Mạc Thiệu Khiêm, Đồng Khiết đã kết hôn với ba năm, trong ba năm này, ấy luôn tròn trách nhiệm của một người vợ, trân trọng như vật quý giá nhất trên đời. Tôi từng nhiều lần khuyên can ấy, đã ba năm trôi qua, cho dù là tảng băng cũng nên thay đổi rồi chứ, không ngờ, đến tận khi chết, ấy vẫn không chờ đợi một lời thương nào từ hết!”
“Có lẽ ngay cả cũng không biết lý do tại sao ấy lại . Năm đó, mẹ ấy qua đời, bố mẹ dẫn tới nhà họ Đồng dự tang lễ. Thiếu gia tập đoàn nhà họ Mạc là dịu dàng như nước, sẽ đứng trước bé đang khóc thương vì người mẹ đã mất, đưa cho ấy một chiếc khăn tay, với ấy, em đừng buồn, rồi dịu dàng lau nước mắt cho ấy, thế gian này nhất định sẽ có người thay bác thương em."
“Mẹ qua đời, bố dẫn người phụ nữ khác và con bà ta vào nhà ở. Cô ấy chẳng còn gì cả, cũng không còn tin tưởng vào nữa. Là tự mình với ấy, nhất định sẽ có người thương ấy, cho nên ấy vẫn luôn chờ đợi.”
"Mạc Thiệu Khiêm, ấy là người phụ nữ ngu ngốc nhất trần đời này, ấy đã lãng phí cả cuộc đời mình chỉ vì một vô vọng. Anh ghét ấy chiếm giữ , sao không bao giờ chịu suy nghĩ, đây lẽ nào là một cuộc giao dịch sao?”
"Đồng Tinh Nguyệt là con ngoài giá thú. Nếu không có Đồng Tinh Nguyệt và mẹ ta, mẹ của Đồng Khiết sẽ không bị chọc cho tức chết. Nếu không có Đồng Tinh Nguyệt, ấy gì bị đẩy đến bước có nhà không thể về. Nếu là ấy, Đồng Tinh Nguyệt mắc bệnh bạch cầu, có sẵn lòng hiến tủy không? Dù có là thánh mẫu cũng không , nên càng không có lý do gì để trách móc ấy hết, ấy không cần cứu Đồng Tinh Nguyệt, do cầu xin ấy, ấy mới chịu cứu, Đồng Khiết đưa ra điều kiện, cũng là lẽ dĩ nhiên mà thôi!”
Bạn thấy sao?